Nửa tiếng trước, Nhiễm Vũ Đồng còn đang giận dỗi không hiểu sao Chu Dục phải tới vào giờ này.
Còn bây giờ thì cậu đang đưa một cánh tay lên che mắt, cả người không còn chút sức lực nào run cầm cập. Ngay cả âm thanh phát ra cũng không nghe theo sự khống chế của bản thân, cả người cứ như một con thuyền lẻ loi phải hứng chịu từng cơn sóng to gió lớn.
Mẹ nó, sao giờ này Chu Dục còn chưa tới nữa.
Nhưng cậu không hề biết là Chu Dục đã tới trước của nhà Bùi Thư Ngôn từ mười phút trước rồi, nhưng tới rồi cũng không dám đi vào mà nhắn một tin Wechat cho Bùi Thư Ngôn trước.
Sau khi nhận được mệnh lệnh "Mười tám phút mười lăm giây sau hẵng gõ cửa" của anh đại nhà mình thì Chu Dục lập tức xoay người đi qua cửa hàng thực phẩm chức năng đối diện, mua cho Nhiễm Vũ Đồng một hộp hồng sâm núi trường bạch.
Khả năng khống chế thời gian của Bùi Thư Ngôn cứ như một cỗ máy tinh vi vậy, đầu tiên là anh dùng mười hai phút để tốc chiến tốc thắng, sau đó lại dùng năm phút để thu dọn sạch sẽ cho Nhiễm Vũ Đồng, cuối cùng còn một phút dành cho mình mặc quần áo, còn dư ra mười mấy giây còn vừa đủ để anh vuốt lại đầu tóc rối bời của mình.
Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng trống rỗng nhìn lên trần nhà, thở dốc đứt quãng vừa khẽ vừa gấp.
Tiếng chuông cửa dưới lầu và tiếng bước chân của Bùi Thư Ngôn đồng thời vang lên, chỉ trong một giây đó cậu còn nghi ngờ có phải hai anh em này đã thông đồng với nhau từ trước rồi không.
Cậu khó khăn mò lấy điện thoại, nhắn cho Chu Dục ba chữ không có chút lực uy hiếp nào.
"Cậu đợi đấy."
Bùi Thư Ngôn bảo cậu không cần xuống dưới gặp người ta nên cậu cũng yên tâm nằm ì ra trên giường. Mấy bí mật nhỏ của anh em bạn bè cậu cũng không muốn nghe lén làm gì, huống hồ cái bộ dạng bây giờ của mình... cũng không tiện để lộ ra trước đôi mắt thứ ba lắm.
Cậu kéo chăn qua đắp lên bụng mình, trước khi Bùi Thư Ngôn xuống tầng đã mặc lại đồ lót cho cậu, cũng coi như người này còn một chút lương tâm sót lại đi.
Cuộc sống vợ chồng nhà khác cũng quá độ thế này sao? Cái tần suất, thời gian và cường độ này rốt cuộc là phúc hay là hoạ của cậu đây không biết nữa.
Nhiễm Vũ Đồng nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung bay cao bay xa. Lát thì nghĩ có phải là mình và Bùi Thư Ngôn không hoà hợp với nhau trên phương diện này hay không, lát thì nghĩ không thì lần sau ráng cố thêm chút nữa, nói không chừng mấy thứ này là phải rèn luyện không ngừng mới được.
Đúng lúc cậu vừa mới mở khoá điện thoại, đang chuẩn bị lên mạng học hỏi kinh nghiêm thì dưới lầu bỗng vang lên một tiếng rầm, theo sau đó là tiếng giận dữ mắng chửi của Chu Dục.
"Mẹ nó đúng thật là cái thứ chả ra gì!"
Lông mày Nhiễm Vũ Đồng nhăn chặt lại, nhặt vội cái áo sơ mi vắt trên ghế khoác vào rồi đẩy cửa đi ra.
Đập vào mắt cậu là Chu Dục đang tức tới thở hổn hển cùng với Bùi Thư Ngôn đang bình chân như vại bên cạnh.
Bùi Thư Ngôn còn đang chăm chú nghiên cứu tài liệu hiển thị trên màn hình, nghe thấy động tĩnh trên lầu thì nháy mắt ngẩng đầu lên.
Chu Dục thuận theo ánh mắt của Bùi Thư Ngôn nhìn một cái theo phản xạ có điều kiện, kết quả là vừa mới nhìn một cái mà hai người bên dưới đã á khẩu luôn.
Người đứng trên đầu đang để chân trần, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi trắng còn chưa cài hết nút.
Trông kích cỡ lớn nhỏ thì chắc là của Bùi Thư Ngôn, cậu chạy ra vội quá nên dép cũng chưa kịp mang vào.
Không thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm nữa khiến cho chân mày của Nhiễm Vũ Đồng hơi giãn ra, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Thư Ngôn cố gắng hết sức để khiến mình duy trì sự bình tĩnh, anh đè mạnh đầu Chu Dục xuống rồi cong mắt nói với người trên lầu: "Không có gì, tán gẫu thôi, nhập tâm quá, hơi kích động."
Một loạt câu đơn ba chữ của anh như đang muốn nói vội xong rồi nhanh chóng đuổi ông trời con này về lại phòng.
Không ngờ Nhiễm Vũ Đồng lại nghiêm túc gật gật đầu, vịn cầu thang từ từ đi xuống.
"Về phòng mang dép trước đi."
Cuống họng Bùi Thư Ngôn căng chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa người dưới không mảnh vải che thân của người yêu.
"Em đi rót ly nước thôi mà."
Trong giọng điệu của đối phương toàn là vẻ có gì đâu mà căng, cậu chậm rãi đi ngang qua phòng khách, đôi chân trần bước trên sàn đá cẩm thạch, tiếng động như có như không dính liền với nhau thành một chuỗi âm thanh cực kì mập mờ.
Cả người của Chu Dục tê rần, khách quan mà nói thì cậu ta tốt xấu gì cũng là bạn thân từ nhỏ của Nhiễm Vũ Đồng, từ bé xíu đã lăn lộn với nhau thấy sạch hết cả rồi nên cái trình độ này chả có gì to tát cả.
Nhưng mà chủ quan thì...
Chào anh, xin anh hãy tự làm rõ vị trí của mình đi, bây giờ anh đang là anh dâu xinh đẹp như hoa của tôi đó!
Từ sau khi Chu Dục bị Bùi Thư Ngôn cảnh cáo phi lễ chớ nhìn thì cũng biết điều không dám ngẩng đầu lên nữa.
Ai ngờ Nhiễm Vũ Đồng hình như không có ý định về phòng, rót nước xong thì đứng tựa vào bên thành bếp, không nhanh không chậm đứng đó uống.
Chu Dục tới thở cũng không dám thở mạnh, lén nâng mắt lên thầm quan sát phản ứng của Bùi Thư Ngôn.
Chỉ thấy anh Bùi chưa từng chịu thua ai của cậu ta đang giao chiến bằng mắt với phía nhà bếp, nhưng tiếc là bên địch quá mạnh nên chỉ lát sau đã thua trận.
Bùi Thư Ngôn đứng dậy, khẽ thở dài một hơi.
"Giơ chân lên."
Anh quỳ một chân trước mặt Nhiễm Vũ Đồng, dáng vẻ hết cách với đối phương, mang dép của mình vào cho cậu.
"Anh Bùi ơi, anh lấy dùm em thêm chai Sprite nữa được không?"
Lộn xộn cả buổi trời Chu Dục đã căng thẳng tới miệng đắng lưỡi khô hết cả rồi. Nhưng mà bất đắc dĩ là tủ lạnh lại nằm bên trái Nhiễm Vũ Đồng, dưới tình huống bây giờ thì bán kính lấy Nhiễm Vũ Đồng làm tâm năm trăm mét xung quanh đều là khu vực nguy hiểm mà chỉ cần tới gần thôi là Chu Dục sẽ "bay đầu".
Nhiễm Vũ Đồng lại chẳng hề thông cảm cho tình cảnh lúc này chút nào, cậu vô cùng tự nhiên mở tủ lạnh ra, gọi tên Chu Dục một tiếng.
"Bắt này."
Một chai nước ngọt ướp lạnh màu xanh bay thành một đường cong hoàn hảo xoẹt qua trước ánh mắt đờ đẫn của Chu Dục.
Cuối cùng đập thẳng vào dưới cằm của cậu ta.
"Cậu cũng biết bắt thật ha."
Nhiễm Vũ Đồng vừa cười vừa chạy chậm tới trước mặt Chu Dục, kéo mặt đối phương qua lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
!
Chu Dục giật nảy mình bắn ra xa hai mét giống như vừa bị phỏng.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là nhìn Bùi Thư Ngôn, quả nhiên mặt của anh đại cách đó không xa đã tối sầm xuống rồi.
Mẹ nó, cho dù mới nãy không biết có sao không nhưng mà bây giờ bị cậu làm tới có sao thật rồi này!
Chu Dục không thể hiểu nổi dời mắt qua lại nhưng lại vô tình phát hiện sự quan tâm cho có của đối phương chỉ thoáng chốc đã mất, trong vài giây ngắn ngủi đã biến thành một nụ cười xấu xa bên môi.
?
Cách đây không lâu hình như cậu ta vừa nhận được một tin nhắn Wechat không đầu không đuôi...
Ha.
Chu Dục tỉnh ngộ rồi.
Cậu ta bị chơi rồi.
"Anh Bùi, tuyệt đối không phải giống như những gì anh nghĩ đâu."
Chu Dục bóp huyệt thái dương đang nảy giật giật của mình, vòng qua Nhiễm Vũ Đồng đi vội tới bên cạnh Bùi Thư Ngôn.
Kẻ đầu têu đã đạt được mục đích nên ngâm nga hát đi về phòng, chỉ còn lại một mình Chu Dục bất hạnh bị bẫy một vố phải nghênh đón ánh mắt dò xét của Bùi Thư Ngôn.
Bùi Thư Ngôn ngược lại cũng không giận Chu Dục thật, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cho dù anh đã đoán được đại khái ý đồ của Nhiễm Vũ Đồng rồi nhưng mà vẫn khó chịu, cực kì khó chịu!
"Cực cho cậu nhọc lòng rồi." Bùi Thư Ngôn cộp một phát khép laptop lại, tự dưng hạ lệnh đuổi khách với Chu Dục: "Lần sau gặp rồi nói tiếp đi."
"Anh ơi?"
Hai mắt Chu Dục trợn tròn lên: "Em tới đây làm việc giúp anh đó, anh tỉnh táo chút đi, đừng có để bị sắc đẹp làm cho mụ mị đầu óc."
"Lần sau đi." Tuy là Bùi Thư Ngôn vẫn xụ mặt ra nhưng ít nhiều gì cũng trả lời rất thành thật: "Tôi phải bình tĩnh lại một chút."
"Không phải chứ anh, sao mà anh yêu đương vô rồi còn không bằng trước khi yêu đương nữa vậy? Người ta chỉ đùa một chút thôi mà anh làm thật luôn đó hả?"
"Chắc tôi là "con trai cưng" của vợ* đó." Câu này thốt ra từ miệng của Bùi Thư Ngôn không hề hợp lý chút nào, đôi con ngươi màu hổ phách của anh trầm xuống, hết cách nên vội vàng năn nỉ đuổi khách: "Lần sau đi được không? Lần sau tôi mang cho cậu chai Rémy Martin Louis XIII kia, tự mình qua tới cửa uống với cậu một bữa đã đời luôn."
*Tương tự "Con trai cưng của mẹ" á.
"Làm gì có ai tiếp đãi khách giống anh vậy đâu?"
Chu Dục còn chưa kịp phản bác thì trên lầu đã có người nói ra tiếng lòng thay cậu ta rồi.
Chỉ thấy Nhiễm Vũ Đồng lại lười biếng bước ra, may mà lần này đã mặc đồ trong nhà vào rồi.
"Ở lại ăn tối đi."
Cậu đi đến bên cạnh Bùi Thư Ngôn, vòng hai tay qua ôm chặt lấy cánh tay của đối phương, ngón tay gãi gãi mấy cái có ý trấn an anh.
Chu Dục vẫn chưa dám gật đầu ngay, đang chần chừ đợi Bùi Thư Ngôn lên tiếng.
"Vậy thì ở lại ăn tối đi."
Bả vai Bùi Thư Ngôn giãn ra một chút rồi lại căng lên ngay.
- -------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Chu Dục: Cuối cùng chỉ có tôi là bị hại mà thôi '◡'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]