Chương trước
Chương sau
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai mươi sáu.

Đúng như tôi dự đoán, điều đầu tiên mà Phạm Vô Cứu làm sau khi được phục chức là đến gặp tôi.

Nhưng thế nào thì tôi cũng không thể vui vẻ nổi.

Bởi vì lúc nào anh ấy cũng chỉ nói: “Không ai ngoài cô là tấm gương mẫu mực trong lòng chúng tôi.” hay “Đúng là địa phủ mô phạm*, tôi còn phải học hỏi cô nhiều.”

(*Mô phạm: Cách sống đúng chuẩn theo đạo đức và thường trở thành tấm gương cho mọi người cùng noi theo)

Không phải vì những lời này nghe có vẻ quang minh chính đại, mà là bởi vì trong lòng Phạm Vô Cứu thật sự nghĩ vậy, thế nên tôi mới buồn bực mà lại không biết làm cách nào để phát tiết ra.

Tôi quyết định hôm nay phải ngả bài với anh ấy.

“Sau này anh ít nói mấy lời đó lại đi, thật ra em làm những việc này, đa phần là bởi vì em muốn làm anh vui vẻ, em thích anh!”

Tôi đã luyện tập câu nói ấy trong lòng không biết bao nhiêu lần, hôm nay nhất định phải rành mạch dứt khoát nói ra với anh ấy.

Quả nhiên, Phạm Vô Cứu đã đến ngay sau khi tan sở.

Thật kỳ lạ, dũng khí tích cóp cả ngày của tôi, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, lại bỗng nhiên tán mất phân nửa, để lộ ra sự chột dạ và sợ hãi sâu trong lòng.

“Này, đang bận hả?” Phạm Vô Cứu vẫy vẫy tay với tôi, nở một nụ cười rạng rỡ.

A, thật sự không thể chịu được mà, một âm sai như anh ấy mà lại có nụ cười toả nắng đến như thế thì quá phạm quy rồi!

Thích, là một điều gì đó thật kỳ lạ, rõ ràng đối phương chưa làm gì cả, ấy thế mà tôi đã tước giáp bỏ vũ khí đầu hàng.

Nhưng tôi vẫn cố ổn định tâm lý và nhẹ nhàng gật đầu: “Quả thực có một số việc phải làm, nhưng không thành vấn đề, chỉ là những việc nhỏ nhặt thôi, tôi có thể làm bất cứ lúc nào cũng được.”

Vậy nên anh hãy nói chuyện với em rất lâu nhé.

Anh ấy tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh tôi, mở miệng nói luôn, “Nghe nói hôm qua cô đã phạt nghiêm tên súc sinh kia?”

“Ừ, hắn vốn dĩ đáng bị như vậy.” Tôi đáp.

Theo lẽ thường thì lúc này anh ấy sẽ vui vẻ vỗ vỗ vai tôi, rồi cật lực khen ngợi: "Làm tốt lắm! Chính là như vậy, tại sao phải sợ thượng tiên gì gì đó chứ, chúng ta chỉ nên tuân thủ luật lệ của âm phủ mà thôi!"

Thế mà giờ anh ấy lại không làm vậy, liếc qua khoé mắt, tôi thậm chí có thể thấy được anh ấy trông có vẻ hơi xấu hổ.

Hôm nay anh ấy cũng có chút kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, anh lại hỏi: "Thật ra thì tôi và cô đều biết rằng đây chẳng phải là việc có ích lợi gì. Cô không sợ cũng bị đình chỉ công tác như tôi sao?"

"Chà... Lúc đó cũng không nghĩ nhiều lắm.” Tôi chân thành đáp," Tôi chỉ cảm thấy tên súc sinh đó thật đáng hận, tôi không được phép dung túng hắn, nếu không thì trang nghiêm của địa phủ ta sẽ bị đả kích trầm trọng. Vả lại, thực thi công lý cũng chính là chức trách của một Phán Quan mà.”

Tôi nói đều là lời thật, mặc dù xen vào đó cũng có đôi phần tình cảm kiểu “nói không xuôi, bàn không rõ” của tôi đối với Phạm Vô Cứu, nhưng nhiều hơn vẫn là xuất phát từ bản tâm.

Nếu thực sự chỉ bởi tình yêu mà phán xét sự công bằng, vậy thì tôi hoàn toàn không đủ tư cách để thích anh ấy.

Quả đúng vậy, tôi thấy anh ấy gật đầu đầy vẻ hài lòng.

Đến lúc rồi.

Tôi quyết định nói ra bốn từ đó: "À thì, thật ra cũng còn vì chuyện khác nữa..."

Tôi nghiêng đầu và chợt bắt gặp đôi mắt màu huyết dụ của anh ấy.

Hơi thở như đột ngột ngừng lại.

“Đàn Nguyệt, cảm ơn cô.” Anh ấy nhẹ nhàng nói.

Anh đã gọi tên tôi.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai mươi bảy.

Nhớ hôm qua khi anh ấy rất nghiêm túc nói với tôi, “Đàn Nguyệt, cảm ơn cô.”, mặt tôi đã đỏ bừng cả lên.

Sau đó cuống cuồng kiếm cớ trốn thẳng ra ngoài mà chưa kịp nói những gì nên nói.

Hẳn mọi người không biết, tại âm phủ, tên của quỷ hồn không thể dễ dàng gọi ra được.

Bởi vì cái đó đại diện cho quá khứ của quỷ hồn và tất cả những gì liên quan đến họ trước kia, vì thế, chỉ có những kẻ có mối quan hệ vô cùng thân thiết thì mới gọi tên của nhau thôi.

Vậy nên, tại sao Phạm Vô Cứu lại gọi tên tôi nhỉ?

Có lẽ chỉ là một lần buột miệng thôi, tôi nghĩ thế.

Tôi ngán ngẩm bật hệ thống truyền thanh của âm phủ lên, xem kênh công cộng lại phát hiện ra một chuyện rất nghẹt thở.

Cuộc thảo luận của họ chẳng hiểu sao đã chuyển từ “sự trừng phạt công lý của Phán Quan” biến thành “Phán Quan vì yêu Hắc Vô Thường mới chống lại cường quyền”.

Rất sôi động, cũng đã bàn luận đến mấy canh giờ rồi.

À... Phạm Vô Cứu chắc là đã xem rồi.

Cái chết của xã hội* thôi, bất quá cũng chỉ thế.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ ba mươi hai.

Lại là một ngày đầy thấp thỏm và rối bời.

Tôi vẫn để ý đến việc nếu Phạm Vô Cứu nhìn thấy những lời thảo luận đó, thì liệu anh ấy có vì tránh hiềm nghi mà xa lánh tôi không?

Tôi có nên nói trực tiếp với anh ấy rằng "đó không phải là tin đồn mà là sự thật" không?Liệu anh ấy có từ chối tôi luôn không?

Tạm thời là - không có câu trả lời cho những vấn đề này.

Nếu có thể dễ dàng đưa ra đáp án, thì tôi đã chẳng cần phải chần chừ lâu như vậy.

Cô bạn ma nữ của tôi đã từng hỏi tôi: “Cậu vốn là một Phán Quan kiên quyết và dứt khoát, sao ở trước mặt Phạm Vô Cứu lại cứ sợ sợ sệt sệt thế hả?”

Chà, ai mà biết được chứ.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ bốn mươi.

Hôm nay, âm phủ rất náo nhiệt và cũng rất bận rộn, vì chúng tôi phải tiếp đón phái đoàn đến từ Đông Doanh*.

(*Đông Doanh: Nhật Bản)

Thủ lĩnh của họ là thiếu chủ trẻ tuổi nhất Địa ngục Đông Doanh đương thời - Susanoo.

Với tư cách là lãnh đạo trên danh nghĩa, tôi cũng phải đi chào hỏi xã giao với các vị khách quý.

Ngay cả khi tôi rất miễn cưỡng.

Bởi vì nói ra thì trước đây, giữa tôi và vị thiếu chủ này đã xảy ra chút chuyện không vui.

Chuyện là hàng trăm năm trước, khi vẫn còn là một thực tập sinh tại âm phủ, tôi từng được Diêm Vương thời đó cử tới học Lớp Đào tạo địa ngục toàn cầu.

Phải rồi, vị thiếu chủ này cũng đi.

Thời đó, chúng tôi và Đông Doanh đang căng thẳng đến độ không đội trời chung, Susanoo nhắm ngay mục tiêu vào tôi cũng là lẽ thường tình.

Cũng có thể là vì tuổi trẻ khinh cuồng, rõ ràng biết “hậu trường” yếu thế, không thể so bì với người ta, thế mà tôi chỉ cậy vào tinh thần không cam chịu thua thiệt, cường ngạnh khiến vị “phú nhị đại” kiêu căng kia vấp cái sứt đầu mẻ trán.

Nghĩ lại thì, tôi đúng là không phải thứ gì tốt, tôi còn dùng một phương pháp đặc thù khiến hắn ta bị thiêu hết quần áo nơi công cộng, vứt sạch cả mặt mũi.

Thế nên, thù hằn này chắc chắn đã kết hạ rồi.



*Cái chết của xã hội (Social death): là tình trạng những người không được xã hội chấp nhận là con người hoàn hảo. "Cái chết của xã hội" đã dần phát triển từ một câu cửa miệng ban đầu của cư dân mạng, thành một từ đồng nghĩa với những cá nhân rơi vào tình trạng khốn đốn khi bị xã hội bài xích và bị sụp đổ danh tiếng khi gặp phải bạo lực mạng. Hậu quả thường thấy nhất là người liên quan phải chịu cú sốc lớn trong cuộc sống và bị “tổn hại về cả thể chất và tinh thần”.

*Susanoo: Trong thần thoại Nhật Bản, Susanoo là vị thần bão tố hùng mạnh của mùa hè, là em trai của Amaterasu, nữ thần Mặt Trời, và của Tsukuyomi, thần Mặt Trăng. Cả ba đều được sinh ra từ Izanagi, khi ông rửa sạch mặt mình khỏi bụi bẩn của Yomi, Hoàng Tuyền

Tui chỉ muốn khoe thêm là tên chị nhà là “Nguyệt” trong “ viên ngọc thần” chứ không phải là “mặt trăng” nhe. Ngầu bá cháy luôn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.