Ngay lúc đó, cửa quán ăn bật mở. Minh Nghị và Gia Nhi xuất hiện cùng với cảnh sát. Minh Nghị lao tới trước, còn Gia Nhi nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn thấy con trai mình. An Nhiên vui mừng chạy đến ôm mẹ, đôi tay bé nhỏ vòng qua eo Gia Nhi, như cảm thấy có lỗi vì đã tự ý bỏ đi.
"Anh không có ý xấu." Hoàng Hiên lên tiếng trước khi cảnh sát kịp hành động. "Anh chỉ muốn... biết cảm giác thế nào nếu năm đó tôi không chọn ly hôn. Anh không bắt cóc thằng bé, chỉ là... muốn dành chút thời gian với thằng bé, để thấy mình đã bỏ lỡ những gì."
Minh Nghị siết chặt nắm tay, nhưng ánh mắt Hoàng Hiên không hề có vẻ gì là đe dọa hay nguy hiểm. Thay vào đó, anh ta trông như một người đàn ông thất bại, mệt mỏi và hối tiếc.
Gia Nhi nhìn Hoàng Hiên một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh chọn con đường của anh. Và tôi cũng đã chọn con đường của mình. Chúng ta không thể quay lại được nữa, Hiên."
Hoàng Hiên gật đầu, ánh mắt đượm buồn. "Anh biết... Anh chỉ muốn cảm nhận một lần, để không còn thắc mắc về những gì mình đã đánh mất. Chúc em hạnh phúc, Gia Nhi
Nói rồi, Hoàng Hiên đứng lên, trao trả An Nhiên lại cho gia đình cậu bé, và lặng lẽ bước ra khỏi quán. Cảnh sát không bắt giữ anh, bởi rõ ràng anh không có ý định gây hại.
Gia Nhi ôm chặt con trai, cảm thấy nỗi lo âu đã vơi đi, nhưng trong lòng vẫn có chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-gio-dong/3708949/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.