Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, Gia Nhi chậm rãi mở mắt, cảm giác mơ màng của giấc ngủ vẫn còn vương vấn. Nhưng ngay khi cô nhận ra có ai đó đang ngồi cạnh giường, cô giật mình tỉnh hẳn. Trước mắt cô là Đinh Minh Nghị, anh ngồi im lặng, đôi mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt như thể đang suy tư điều gì đó rất quan trọng.
Tình cảnh này khiến cô nhớ đến ba năm trước ngày đầu tiên họ gặp nhau trong một tình huống bất ngờ. Cảm giác lo lắng lập tức ập đến, cô vội vàng liếc xuống người mình, nhưng khi thấy quần áo vẫn nguyên vẹn, cô mới nhẹ nhàng thở phào. An Nhiên vẫn nằm bên cạnh, ngủ say với đôi má phúng phính trông thật bình yên.
“Cậu làm gì ở đây?” Cô thì thầm, không muốn đánh thức con trai.
Minh Nghị hơi mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. “Chị ngủ ngon không?”
“Ừ” Gia Nhi đáp, có chút ngượng ngùng khi nhận ra mình vừa bị theo dõi suốt một lúc lâu.
Minh Nghị không trả lời ngay, anh chỉ nhìn Gia Nhi một lúc trước khi khẽ nói: "Chị có biết bản thân trong lúc ngủ hơi thở gặp khó khăn không?"
Câu nói của anh khiến Gia Nhi thoáng giật mình, đôi mắt cô trừng lớn nhìn anh, trong lòng dâng lên một nỗi bàng hoàng. Làm sao anh có thể biết điều đó? Chuyện này ngoài cô ra chưa từng có ai phát hiện. Suốt bao nhiêu năm qua, chứng khó thở khi ngủ đã là điều mà cô phải quen dần, nhưng cô chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-gio-dong/3651062/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.