Gia Nhi lái xe đưa Đinh Minh Nghị về nhà cậu sau khi đón An Nhiên. Suốt chặng đường, An Nhiên liên tục quay đầu qua cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài, nhưng khi xe dừng trước cổng nhà Minh Nghị, cậu bé mở to đôi mắt ngạc nhiên.
"Nhà chú lớn và đẹp quá!" An Nhiên thốt lên, mắt lấp lánh ngưỡng mộ, không giấu nổi sự hào hứng.
Minh Nghị khẽ cười, xoa đầu cậu bé rồi nhìn Gia Nhi, giọng nói đầy thân thiện: "Hay là vào trong nhà chơi một lát? An Nhiên muốn không ?"
Cậu bé mắt sáng rực lên, nhảy cẫng: "Muốn, muốn ạ!" Tiếng hét của An Nhiên vang lên đầy phấn khích.
Nhưng Gia Nhi lập tức ngắt lời, giọng nghiêm nghị: "Không được, con đến giờ về nhà rồi."
An Nhiên nghe thấy vậy, nét mặt đang hào hứng liền xị xuống, môi chu ra, tỏ vẻ buồn bã. Đôi mắt trong veo nhìn mẹ đầy hy vọng, nhưng Gia Nhi vẫn giữ vẻ cương quyết.
Minh Nghị nhìn thấy vẻ thất vọng của An Nhiên, anh khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Thôi nào, chỉ một lát thôi. Để thằng bé tham quan một chút, được không?"
Gia Nhi hơi chần chừ, nhưng dưới ánh mắt háo hức của con trai và cái nhìn chân thành từ Minh Nghị, cuối cùng cô không nỡ từ chối. Cô thở dài, dù cố gắng tỏ ra cứng rắn nhưng giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều: "Chỉ một lát thôi."
Nghe thấy mẹ đồng ý, An Nhiên lập tức tươi tỉnh lại, cậu bé reo lên: "Vào nhà chú chơi! Con muốn xem có gì bên trong không!"
Minh Nghị mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-gio-dong/3651060/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.