Khi họ tách ra, Minh Nghị nhìn thẳng vào mắt Gia Nhi, nụ cười nửa miệng hiện lên trên gương mặt anh. "Là chị khiêu khích tôi trước đấy" anh nói, giọng vừa châm biếm vừa đầy thách thức.
Gia Nhi không thể không cười, cảm giác bối rối xen lẫn thích thú. "Cậu sợ à?" cô hỏi, giọng điệu có phần tinh nghịch.
Minh Nghị nhướn mày, vẻ mặt của anh không còn vẻ nghiêm túc nữa. "Sợ ? Tôi chưa từng biết sợ là gì" anh đáp, ánh mắt đầy tự tin. "Nhưng tôi không thể để mình bị cuốn theo mãi mà không có lý do."
"Vậy thì lý do gì khiến cậu muốn tiếp tục?" Gia Nhi hỏi, nụ cười vẫn không rời khỏi môi.
"Vì chị thú vị. Chị không giống những người khác mà tôi gặp" anh nói, dường như lời nói từ đáy lòng. "Chị có một sức hút riêng, và tôi muốn khám phá nó."
Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Có thể những người như cậu được huấn luyện để nói ra những lời này nhưng lời của anh lại khiến cô cảm thấy mình được trân trọng. "Nếu vậy, chúng ta hãy cùng khám phá," cô mời gọi, ánh mắt sáng ngời.
Minh Nghị gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khích không thể diễn tả. Họ lại gần nhau, không khí giữa họ trở nên nặng nề hơn, như thể mọi thứ xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này.
...
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Gia Nhi từ từ mở mắt, cảm giác đau đầu như búa bổ. Cô chớp chớp mắt, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-gio-dong/3651052/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.