Phải nói An Nhiên là ánh sáng của cuộc đời Dương Minh Phong. Nếu không có cô, có lẽ anh đã trở thành một người luôn nhốt mình trong nỗi oán hận, thậm chí làm ra những hành động trái với đạo lí làm người.
Cuộc sống luôn chỉ có màu xám ấy đã trở nên đa màu sắc hơn từ khi An Nhiên xuất hiện. Cô mang lại cho anh cảm giác mới lạ, những điều mới mẻ mà tuổi trẻ phải trải qua.
Sau khi An Nhiên chạy ra khỏi nhà họ Dương. Dương Minh Phong chạy theo níu tay cô lại, rất nhanh ôm cô vào lòng.
"Không phải như em nghĩ, mọi chuyện không phải như vậy đâu.
An Nhiên kìm nén nước mắt, giọng nói run run đáp lời anh: “Anh nói xem làm sao em suy nghĩ theo hướng tích cực đây.”
Dương Minh Phong ôm chặt An Nhiên, cúi mặt vào vai cô: “Em nghe anh giải thích, được chứ?”
Dương Minh Phong sau nhiều năm chịu đựng đã bày tỏ tất cả nỗi lòng mình cho An Nhiên nghe. Nỗi đau lúc nhỏ khiến thiếu niên mạnh mẽ cũng không thể kiềm được nước mắt.
Đôi tay gân guốc, săn chắc nắm chặt thành ghế ở công viên. Cảm giác đau đớn, ân hận vì không có can đảm bảo vệ mẹ, không có dũng cảm phản kháng người ba tàn nhẫn kia.
An Nhiên nhìn dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt điển trai của Dương Minh Phong mà cảm thấy đau lòng, bàn tay cô không lớn nhưng vẫn nắm lấy tay Dương Minh Phong muốn cho anh cảm giác an toàn: “Em hiểu rồi, em xin lỗi vì đã bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-ba-nuoi/3480408/chuong-52.html