Đỗ Thiên Phúc nghe xong liền bật cười, nhưng vẫn cố biện minh để giải oan cho chú.
"Chú ấy nói ngồi xe bị ngột ngạt, rất khó chịu."
Lê Minh Ngọc suy nghĩ trầm ngâm một chút, sau đó nhớ ra gì đó liền nói.
"Hai người...có thật là không ruột thịt không?"
Đỗ Thiên Phúc: "Là chú ấy nhận nuôi tôi..."
Lê Minh Ngọc: "Giống nhau quá trời quá đất luôn, là hợp nhau nhỉ?"
Đỗ Thiên Phúc im lặng, chỉ còn tiếng bước chân của cả hai lướt trên vỉa hè chiều vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng xe lướt ngang qua.
Lê Minh Ngọc: "Sao vậy?"
Đỗ Thiên Phúc: "Không sao, chắc là ở cùng nhau nên là giống nhau thôi, tôi ở cùng chú cũng gần 10 năm rồi."
Lê Minh Ngọc cười cười: "Đừng có vừa nói vừa đỏ mặt như thế, người ta hiểu lầm bây giờ."
Nói chuyện một lúc họ cũng đi đến cửa hàng dành cho thú cưng cách nhà không quá xa. Đi vào bên trong, đầy đủ tất cả đồ dành cho chó, mèo,...
Lê Minh Ngọc: "Đồ ở đây tốt lắm đó, tôi thường mua đồ cho mèo của tôi ở đây."
Đỗ Thiên Phúc sáng mắt với không khí bên trong đây, có vài ba chú cún thân thiện quanh quẩn dưới chân cậu, không quen không biết nhưng vẫn vui vẻ vẩy đuôi, như thể muốn nói rằng anh nhớ mua đồ ở đây nhé!
Ông chủ cửa hàng thú cưng tuổi trung niên bước ra từ cánh cửa nhà kho đi ra cuối chào cả hai người. Cũng có quen biết Lê Minh Ngọc vì là khách quen nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-ba-nuoi/2921499/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.