Từng phút trôi qua, 5 phút...10 phút...rồi 15 phút, nửa tiếng cũng đã trôi qua. Tiếp tục trôi qua 1 tiếng, màn hình điện thoại luôn sáng bây giờ đã gần 9 giờ. Đỗ Thiên Phúc trong lòng cảm thấy thật thất vọng.
"Hôm nay chú đi xe mà...đâu có đi bộ đâu mà lại về muộn như vậy..."
Đỗ Thiên Phúc buồn bã than với Noãn Noãn, sự phấn khích và mong chờ ban sáng bây giờ đã dần dần biến mất, để lại đó là sự thất vọng.
"Nếu có về muộn như vậy thì ít ra cũng nên nhắn tin một tiếng chứ!"
Sự thất vọng dần trở thành sự tức giận.
"Công viên ban đêm đẹp như vậy... sau 12 giờ là đóng cửa mất rồi."
"Chú là đồ thất hứa."
Điện thoại vừa điểm 9 giờ, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy tính đi lên phòng thì tiếng mở cửa phía sau lưng phát ra tiếng động. Người đàn ông cao lớn ngoài đó thở hổn hển như đã chạy thục mạng vào.
Đỗ Thiên Phúc: "Chú..."
Dương Minh Phong vừa thở vừa nói: "Chú xin lỗi, do cuộc họp kéo dài hơn so với dự tính nên là..."
Đỗ Thiên Phúc nghiêm túc nói tiếp: "Vậy mình có đi công viên nữa không ạ?"
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ với gương mặt bình tĩnh đến lạ, khi nãy còn thấy đầy vẻ ngạc nhiên khi anh mở cửa.
"Đương nhiên. Trước 30 phút có mặt ngay xe."
Đỗ Thiên Phúc thay đổi sắc mặt, nụ cười trên miệng hé ra, bên má còn hơi đỏ vì vui mừng. "Dạ" một tiếng liền lên phòng tắm rửa lại.
Hai người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-ba-nuoi/2921485/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.