Chương trước
Chương sau
Vào ngày ghi hình, cả ba người yên tĩnh đứng ở sau cánh gà sau khi thay trang phục, đứng ở vị trí đã định đợi lên sân khấu.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, chàng thư sinh xuất hiện trong trang phục cổ trang, tay cầm vật đính ước ôm ấp nương tử, trút ra hết những tâm tư, cùng với nỗi oán sầu của ngàn năm trước, khiến người ta không khỏi rơi lệ.
Đứng ở ranh giới nơi trời đất kết nối với nhau, chàng thư sinh si ngốc đứng ở đó canh giữ cùng với Thần Thú Hộ Vệ, nhìn chúng sinh cũng cũng rơi vào cảnh sinh ly tử biệt, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Chia cắt đau, mà tương tư cũng đau.
Thần Thú Hộ Vệ bất giác cũng bị cảm nhiễm bởi cảm xúc của thư sinh, không khỏi cảm khái:
Những kẻ ngốc trần gian, chất chứa đầy tâm tư
Trời cao không cho duyên, vẫn cay đắng yêu nhau
Ngày đêm mong gặp nhau, đảo mắt đã ngàn năm
Lòng tĩnh nhưng nước mắt khó ngừng, mong chờ đến kiếp sau
Yêu cũng như hận, chỉ tại duyên ngắn
Biết được duyên chưa hết, đành nuôi chút hi vọng
Chỉ chờ đến một ngày, gặp được nhau.
Nương tử bị giam giữ ở trên Thiên Đình nhìn chàng thư sinh si tình, cô đơn, nghe Thần Thú Hộ Vệ cảm khái, nước mắt rơi như mưa.
Cuối cùng hết thời hạn, có thể tái duyên, đi thẳng đến cánh cửa biên giới.
"Tướng Công." Nương tử gọi một tiếng đầy bi thương.
"Nương tử ~" Cảm xúc của chàng thư sinh, từ hoảng hốt đến ngạc nhiên, không tin tưởng đến vui sướng rơi nước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói nên lời, chỉ còn nước mắt ngàn thu, chỉ có thể nắm lấy tay nhau, lưu luyến không buông.
"Tướng công đã chịu khổ, chờ đợi thiếp hơn ngàn năm." Nương tử nắm chặt lấy tay thư sinh.
"Chỉ cần có thể được gặp lại nàng, cho dù vạn năm, ta cũng nguyện ý chờ..." Chàng thư sinh hốc mắt đầy lệ, người trước mắt đây là người mà chàng đã yêu ngàn năm.
Có điều gì vui mừng hơn bị mất và được tìm thấy?
Trên đời có thứ gì có thể xuyên thấu trái tim và thời gian và không gian hơn tình yêu?
Vậy là đủ rồi.
...
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Giai điệu quen thuộc của bài hát chủ đề vang lên, toàn bộ trường quay giống như một khung cảnh của bộ phim truyền hình thời thơ ấu, tất cả khán giả bất giác đứng dậy, rơi lệ hát bài hát quen thuộc với ba diễn viên chính.
Tiếng hát tan biến, trường quay hồi lâu không thể yên tĩnh lại.
Trên mặt Du Quân Diệp và An Cát vẫn chưa khô nước mắt, tận dụng lúc các bức màn kéo lại để sắp xếp lại sân khấu, từng người bổ trang và điều chỉnh lại cảm xúc.
Khán giả ở phía dưới càng xem càng phấn khích.
——"A a a a a, đây mới đúng là cái kết mà tôi muốn của <>".
—— "Ahhhhh, tôi viên mãn rồi! Cảm ơn ba diễn viên chính."
—— "Nhìn đi, cái kiểu thâm tình này, a a a a, tôi chết mất."
—— "Hôn một cái, hôn một cái, mười mấy năm qua còn thiếu chúng tôi một cảnh hôn, đến lúc phải trả lại."
—— "Cá Chép CP là thật, kịch là giả, yêu là thật, mau cộng độ quãng đời còn lại đi."
Cũng có nhiều người yên tĩnh nhìn lên sân khấu, rồi âm thầm lau nước mắt.
Đến cả người dẫn chương trình cũng nghẹn ngào!
Sau một lúc bình tĩnh lại, anh ta lên sân khấu: "Cảm ơn ba vị lão sư đã tạo ra màn trình diễn tuyệt vời, tôi cảm thấy như mình đã trở lại hơn mười năm trước. Thực sự rất giống như bật TV lên và không muốn tắt."
Vài lời nói chọc cười qua đi, dựa theo tiết mục lưu trình, sẽ đến phần những ký ức khó quên của từng người.
Cho dù phỏng vấn cả ba người hay từng người thì đều phải trải qua tiết mục này, mỗi lần bị hỏi đều là hỏi những ký ức khó quên nhất, cho nên trên cơ bản họ đều nắm được, cũng quen thuộc.
Vào lúc, người dẫn chương trình hỏi ký ức khó quên nhất của ba người là gì?
Vốn dĩ mọi người cho rằng không có gì mới, nào biết đâu hai vị diễn viên chính không đi theo kịch bản bình thường, mà lại cho mọi người một bất ngờ lớn.
Ba người nhìn nhau, An Cát mỉm cười gật đầu, nói trước, "Tôi nghĩ điều khó quên nhất chính là sau khi hai người xa cách, cả đời này không gặp lại nhau. Hôm nay, đoạn kịch ngắn này, tôi rất hài lòng với cái kết."
Nói xong mọi người vỗ tay, gật đầu đồng ý.
Du Quân Diệp cũng nhìn An Cát với vẻ tán thành và gật đầu.
An Cát định dừng lại ở đây, nhưng nhìn vẻ mặt của Du Quân Diệp, tâm trí cô khẽ động, cô hít một hơi thật sâu, xúc động nói: "Mười ngón tay đan xen vào nhau mới là hạnh phúc, cho nên gặp được người thương, phải nắm chặt lấy tay người bước đi từng bước, dù nắng hay mưa, vì bước đi của hai người, không phải để cho người khác xem, mà là để cả hai cảm nhận được sự hạnh phúc và niềm vui."
"Vì vậy, dù thế gian có khó khăn đến đâu, bạn chỉ cần tin yêu, trân trọng người trước mặt là được!"
An Cát nói xong liền di chuyển ngón tay, như vô tình lướt qua mu bàn tay của Du Quân Diệp đang buông thõng bên cạnh, thậm chí còn muốn trực tiếp nắm lấy đôi bàn tay mảnh mai ấm áp đó, nhưng Du Quân Diệp lại đột nhiên giơ cái tay mà An Cát vừa chạm nhẹ vào, nhẹ nhàng đặt bên hông An Cát.
Thân thể An Cát lập tức cứng đờ, chuông báo động bên trong vang lên, sắc mặt dần dần có chút ngưng trọng, đã nói ở trước mặt công chúng sẽ không làm chuyện gì quá mức, thế mà cái tên oan gia này lại không khống chế được bản thân, muốn làm cái gì đây?
Cô ấy muốn ở trước mặt công chúng làm chuyện gì khác thường sao?
Tim An Cát bất an, hay là nhắc nhở người này an phận chút!
An Cát khẽ động đậy nhích ra, nhưng mà Du Quân Diệp lại tiến thêm một bước sát gần đến An Cát, An Cát càng căng thẳng hơn, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Du Quân Diệp.
"Riêng tôi, chuyện đáng nhớ nhất có lẽ là cảnh thành thân."
Nói xong, Du Quân Diệp liếc nhìn người dẫn chương trình, sau đó lại nhìn khán giả bên dưới, rồi lại nhìn An Cát đang căng thẳng.
Rồi cho An Cát một ánh mắt trấn an, bảo đừng căng thẳng, sau đó nói tiếp, "Mọi người đều biết, nương tử bên cạnh tôi là người ôn nhu, đoan trang, xinh đẹp, nhưng mà vì tôi cũng là phụ nữ, cho nên có lẽ đời này sẽ không có cách nào cảm nhận được cảm giác cưới vợ là thế nào, là bộ phim này đã cho tôi cơ hội được cảm nhận, từ khi khoác trên người bộ trang phục của thư sinh, tôi liền ở góc độ của một người đàn ông suy xét đến chuyện cưới vợ."
Du Quân Diệp hắng giọng, nói tiếp, "Không biết mọi người có từng tự hỏi, tại sao lại phải cưới vợ về nhà không?"
Nói xong đảo mắt nhìn một vòng, mọi người đang tập trung nghe cô nói.
Người dẫn chương trình đã lồng vào một câu rất đúng lúc, "Là bởi vì muốn có một mái ấm, tạo ra một gia đình trọn vẹn, sau đó sinh dưỡng con cái, sinh con nối dõi tông đường, chăm sóc lẫn nhau, làm bạn với nhau cả đời."
Du Quân Diệp mỉm cười gật đầu, "Đây là một cái đáp án chung chung. Còn riêng tôi thì, tôi vốn dĩ cho rằng, cưới vợ về là để chăm lo cho ăn uống, sinh hoạt hàng ngày. Suy cho cùng, từ xưa đến nay đây là một cái quan niệm của chúng ta, đa số mọi người cho rằng, cưới một người vợ đảm đang, có thể giặt đồ, nấu cơm, làm việc nhà, giúp chồng dạy con là được, nhưng mà cảnh thành thân kia đã đánh thức tôi."
Du Quân Diệp ôm chặt vòng eo An Cát, bất ngờ nói ra lời thâm tình, "Tôi cảm thấy cưới vợ về nhà, chính là mang người yêu mình về tạo thành mái ấm, từ đây bản thân có thêm một phần trách nhiệm, phải gánh vách chịu lấy hỉ nộ ái ố của cô ấy, làm cho cô ấy vui vẻ, làm cho cô ấy hạnh phúc. Và vì yêu cho nên mới cưới cô ấy về nhà, nếu yêu cô ấy, đương nhiên sẽ không để cô ấy chịu khổ, vất vả, không nỡ để cô ấy dần thành một bà thím già, cho nên trong thâm tâm lúc nào cũng phải duy trì sự cưng chiều đối với cô ấy, yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy xem pháo hoa nhân gian, muốn nắm lấy tay cô ấy, đi hết quãng đời còn lại, cho đến khi bạc đầu, và đến khi trút hơi thở cuối cùng."
Du Quân Diệp dừng lại, cuối cùng cũng dám quay đầu nhìn An Cát đang đứng bên cạnh, nhưng từ ánh mắt si ngốc của An Cát đang nhìn cô, cô vẫn cảm nhận được trong đó có biết bao nhiêu dịu dàng.
An Cát rốt cuộc đợi đến khi Du Quân Diệp quay đầu lại nhìn cô, lúc này mới cảm giác được nhẹ cả người, một khắc kia, cô cảm thấy không chân thực, không vững vàng, cảm giác như không có sức, muốn bay lên khỏi mặt đất, nếu không phải cái tay đặt trên eo của cô dùng sức, thì bây giờ An Cát cảm giác có lẽ bản thân không còn ở trên mặt đất.
Tên oan gia này mượn chương trình này để bày tỏ tình cảm sao?
Từ đó đến nay, bản thân cô thật sự được trải nghiệm sự cưng chiều và cái gọi là yêu trong miệng Du Quân Diệp, không nghĩ tới sẽ ở trước mặt công chúng được nghe lời này.
Vốn dĩ tai An Cát thích nghe lời đường mật, trong nháy mắt đã rung động không ngừng.
Những lời này quá tuyệt đến mức muốn khóc, hốc mắt An Cát nóng lên, nhưng mà trước mắt là trường quay không còn một chỗ trống, cùng với sự phấn khích của khán giả, đã kịp thời nhắc nhở cô còn đang ở trường quay, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm mặt đất hư vô, để cho nước mắt có thể thu hồi lại càng sớm càng tốt.
Người đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào An Cát, An Cát quay đầu, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi gật đầu. Du Quân Diệp vẫn phát hiện ra An Cát có chút khác thường, nhanh chóng thu lại cái tay còn đang đặt trên eo An Cát, sau đó nắm lấy cái tay hơi run rẩy của An Cát, giơ lên, còn nói đùa, "Ở trong phim, tôi vẫn chưa có cơ hội nắm lấy tay lão bà, bây giờ nhân cơ hội này nắm lấy một cái."
"Ha ha ha...."
Ban đầu đắm chìm trong lời tỏ tình thâm tình của Du Quân Diệp, khán giả cảm động không thôi, thế mà trong nháy mắt đã bị Du Quân Diệp chọc cười, bọn họ bất giác cười lên vui vẻ.
An Cát cũng kiềm chế nước mắt, cong mi cười theo.
Trong bầu không khí vui vẻ, phân đoạn ký ức khó quên đã kết thúc.
An Cát thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không còn phải lo lắng nữa.
Ai ngờ người dẫn chương trình lại bước lên, và nói một cách thần bí: "Mọi người thật may mắn! Cuối cùng, tôi sẽ dành tặng cho tất cả mọi người một tiết mục vô cùng đáng giá."
Người dẫn chương trình cười đầy gian xảo, mọi người ngạc nhiên nhìn người dẫn chương trình, trong đó cũng có An Cát, ở trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn về phía người dẫn chương trình, rồi lại quay sang nhìn Du Quân Diệp đang cười đắc ý, có lẽ cũng không biết người dẫn chương trình có ý gì, cho nên đành im lặng, chờ người dẫn chương trình tiết lộ bí mật.
"Xin hãy mang cây guitar của Du lão sư lên sân khấu nào." Người dẫn chương trình đột nhiên hưng phấn, giọng nói cũng lớn hơn, "Đây chính lần đầu tiên Du lão sư vừa đàn vừa hát, thật sự rất đáng để chờ đợi, tiếng vỗ tay, tiếng la hét của mọi người ở đâu rồi?"
An Cát nhìn Du Quân Diệp với vẻ hoài nghi, chỉ thấy Du Quân Diệp gật đầu mỉm cười, quay người cầm lấy cây đàn do nhân viên mang đến.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của An Cát và Ngải Lâm, cô bình tĩnh bước lên sân khấu đầy tự tin, trên mặt còn mỉm cười.
Khán giả có chút phấn khích, rốt cuộc những ai quen biết Du Quân Diệp đều biết cô ấy đang học guitar, nhưng không ngờ cô ấy có thể tự viết lời và sáng tác, vừa đàn vừa hát, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô ấy biểu diễn ở trước mặt mọi người, bọn họ thế mà thật may mắn có thể ở trường quay xem.
Trời ạ! Thật sự là quá trùng hợp.
Khán giả đã bừng bừng vì phấn khích, bất giác mọi người giơ tay lên vẫy, giống như là đang xem một buổi concert cùng với gậy phát sáng trên tay.
"Đây là một bài hát do tôi viết và soạn nhạc, có tên <>, dành tặng cho người tôi yêu, cũng tặng cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích." Du Quân Diệp cười khẽ nói.
Tiếng nhạc phối vang lên, Du Quân Diệp chìm đắm trong thế giới âm nhạc, mê mẩn.
Giai điệu êm ả như nước chảy mây trôi đến từ những ngón tay đang khảy đàn guitar của Du Quân Diệp.
Giai điệu du dương, da diết, nhẹ nhàng và êm ái từ từ lan tỏa trong phòng trường quay.
Môi trường ồn ào dường như không còn nữa, trong mắt An Cát chỉ còn bóng dáng người chơi guitar trên sân khấu, dù đã nhiều lần nhìn thấy ở nhà nhưng cô chưa bao giờ nghĩ nó lại gợi cảm, ngầu và quyến rũ đến thế.
Chỉ có tiếng hát của Du Quân Diệp là lơ lửng bên tai cô.
Tôi đến có vẻ hơi trễ
Không thể bên người sớm chiều
Tôi cũng không vội vàng
Nhưng vẫn có thể tay trong tay cùng người
Thời gian chúng ta quen biết nhau không tính quá dài
Cũng không thể cùng nhau trải qua hương thơm của những năm tháng thoáng qua
Nhưng mà bước đi về phía trước không còn cô đơn
Là bởi vì có người làm bạn
Phồn hoa ba trăm ngàn cẩm tự, thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ
Tôi chỉ muốn nấu cháo cho người, cũng chỉ muốn cầm đèn cho người
Muốn cùng người dịu dàng bên nhau, muốn cùng người cộng độ quãng đời còn lại
Muốn cứ thế cùng với người
Cùng nhau đi qua quãng đời còn lại
Muốn cứ như thế cùng người
Cùng nhau ngắm hoàng hôn và bình minh
Muốn cùng người lang thang khắp chốn
Nơi cuối chân trời là ở bên kia
Thế nhưng tôi chỉ muốn có người ở bên tôi
Thuỷ triều lên thuỷ triều xuống, tôi và người cùng nhau chìm vào trong giấc mộng, rồi cùng nhau thức giấc.
Người là bảo bối trong tay tôi, tôi sẽ đi bên cạnh người cho đến khi già đi
Cộng độ quãng đời còn lại, yêu thương không ngừng.
Bài hát kết thúc, An Cát cảm thấy bản thân như điên đảo.
Tên oan gia kia đến tột cùng là bảo bối tuyệt vời thế nào vậy, làm sao có khiến người ta rung động không ngừng.
Người ta nói tình yêu của đàn ông là một phép trừ, tình yêu của phụ nữ là một phép cộng, quả đúng như vậy.
Trên con đường tình yêu, An Cát đã có rất nhiều phép trừ, nhưng mà ở cái tuổi này, thế mà lại được phép cộng, sống đến tận giờ cảm thấy không hề hối tiếc.
Một cái phép cộng chạm vào một phép cộng, có lẽ sẽ ra được vô cực, đời này có lẽ không thể nào có lời giải!
*
Khi buổi ghi hình của chương trình kết thúc, An Cát không biết bằng cách nào mà cô có thể ra khỏi trường quay, cũng không biết làm sao có thể về nhà.
Vì tránh đi những rắc rối không đáng có, cả ba từng người rời đi, không đi cùng nhau.
Khi An Cát về đến nhà, Du Quân Diệp vẫn chưa quay lại, cô hơi ngạc nhiên. Cô ấy lại đang làm gì nhỉ?
Chẳng lẽ lại đi hẹn gặp bạn bè à? Nhưng mà nếu vậy sao lại không nói với cô lời nào, đến một cái tin nhắn cũng không có, An Cát cảm thấy chua xót, nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Ngay khi đang suy nghĩ miên man, tiếng vặn chìa khóa vang lên, An Cát nhanh nhẹn, trực tiếp đứng dậy, lao ra cửa.
Khi Du Quân Diệp đóng cửa nhà, vừa quay người lại, chỉ thấy một bóng người cùng với hương thơm quen thuộc xông vào mũi, trong nháy mắt Du Quân Diệp bị đè lên cửa, tiếp đến lồng ngực hơi nặng, đôi môi trở nên lạnh, Du Quân Diệp không kịp hô lên tiếng nào, thì miệng lưỡi đã bị An Cát nuốt lấy.
An Cát cũng không có chiếm giữ môi Du Quân Diệp lâu,
dù sao thì cô vẫn còn điều muốn nói.
"Em làm gì vậy? Còn tưởng em về nhà sớm, nào ngờ chị về đến nhà không thấy em, làm chị hoảng vô cùng." An Cát ôm lấy eo Du Quân Diệp, làm nũng với người trước mặt, bình phục hơi thở, ôn nhu hỏi.
"Em đi đường vòng đến Long Giang để mua đồ ăn chị thích..." Chưa kịp nói xong, cô đã giơ tay lắc lắc chiếc túi đang xách trên tay.
An Cát trái tim mềm nhũn, rối rắm, một tay vòng qua cổ Du Quân Diệp, tay kia cầm lấy cái túi đặt lên tủ trước cửa, mũi áp vào mũi Du Quân Diệp, cô thì thầm quyến rũ, "Món ăn chị thích nhất, chẳng lẽ không phải là em sao?"
Môi Du Quân Diệp cong lên thành một nụ cười, ôm lấy vòng eo thon thả của An Cát, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi bĩu của An Cát.
Sau đó cô nhấc tay lên, vuốt nhẹ mái tóc bên tai An Cát, cười nói: "Lát nữa rồi nói, ăn khi còn nóng đi."
"Được nha!" An Cát nhìn vào mắt Du Quân Diệp, nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ, cúi người lại gần, trực tiếp áp lên môi Du Quân Diệp đang ở trước mặt mình.
Sau đó, có một giọng nói ngắt quãng trong nhà:
"Em không có nói chị ăn em.... Ưm~"
"Ăn khi còn nóng, nào cũng ăn hết, ăn từng cái từng cái một, không chậm trễ...."
"Chị chậm lại một chút đi!"
"Ừm~ chị ngày càng yêu em, yêu em rất nhiều, phải làm sao đây? ~ Rất yêu, rất yêu nha."
Sau đó, không có lời nào, chỉ có tiếng thở hổn hển và giai điệu động lòng người vang lên hết đợt này đến đợt khác.
...
Sau khi màn giao lưu kịch liệt qua đi, An Cát nằm nghiêng người bên cạnh Du Quân Diệp, cả hai người đều đang bình phục hơi thở.
"Mấy ngày trước khi tham gia quay chương trình, em ở phòng đối diện ngủ, chị mỗi ngày chỉ có thể tượng tượng có em nằm bên cạnh mới có thể ngủ được, thật sự khó chấp nhận được, rõ ràng gần như vậy, còn phải tách ra, nhìn cũng chẳng thấy người, thật sự muốn giết chị mà..." An Cát bất mãn oán trách.
"Bây giờ chị cảm thấy khá hơn chưa?" Du Quân Diệp vừa hỏi vừa xoa đầu An Cát nhẹ nhàng.
"Ừm! Đã ổn hơn rồi." An Cát hài lòng gật đầu.
Sau một lúc suy nghĩ, cô đưa tay lên vuốt má Du Quân Diệp, và hỏi với đôi mắt sáng ngời, "Em viết bài hát đó khi nào?"
Du Quân Diệp cong khóe môi, nhưng không trả lời.
An Cát bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, "Em thế mà cũng dám dạt chị, em thật quá đáng!" Vừa nói, cô vừa mở miệng cắn vào vai Du Quân Diệp.
"Cũng đâu tính là gạt, không phải giờ chị đã biết rồi sao? Có phải ngạc nhiên lắm không?" Du Quân Diệp cười hỏi.
"Ừm!" An Cát gật đầu, và sau đó nói, "Em ở trên sân khấu, cho dù lời nói hay biểu diễn, luôn làm chị bị sốc."
"Chị thích không?" Du Quân Diệp lại gần An Cát, nhỏ giọng hỏi.
"Thích! Thích em nhất đó." An Cát ngẩng đầu hôn lên môi Du Quân Diệp.
"Sau này, em còn tham gia mấy chương trình như vậy nữa không?" An Cát nhẹ giọng hỏi.
Du Quân Diệp cười và không trả lời.
An Cát biết Du Quân Diệp tham gia chương trình tạp kỹ lần này có lẽ là do cảm thấy cô ngày càng bất an, muốn trấn an tinh thần và ổn định tâm lý, cho nên lần này tham gia chương trình này, Du Quân Diệp đã cố gắng mang hết những lời yêu thương trong lòng nói ra trong phạm vi cho phép, có lẽ sau này sẽ không tham gia mấy chương trình như thế này nữa.
Cảm giác hạnh phúc ngập tràn, An Cát chống tay đỡ đầu, khoé môi mang theo nụ cười, ngây ngốc nhìn người nằm bên cạnh, đôi mắt đầy dịu dàng ngọt ngào.
Du Quân Diệp di chuyển cơ thể, dịch đến mép giường, lấy thứ gì đó trong tủ đầu giường, nắm chặt trong tay, sau đó lại trở về chỗ cũ dưới ánh mắt nghi hoặc của An Cát.
Du Quân Diệp kéo bàn tay đang đặt trên giường của An Cát lên, sau đó trịnh trọng đặt vào tay An Cát một vật, sau đó rút tay lại.
Một chiếc chìa khóa sáng loáng xuất hiện trong lòng bàn tay An Cát.
An Cát cầm chiếc chìa khóa lên xem, nó mới toanh và hơi lạ, rồi nhìn Du Quân Diệp bằng ánh mắt thắc mắc.
"Đây là..." An Cát ngập ngừng hỏi.
"Đây là chìa khóa cho ngôi nhà mới của chúng ta!" Du Quân Diệp nhìn An Cát với đôi mắt sáng ngời.
"Nhà mới? Nhưng chị thích ở đây." An Cát cau mày.
"Đây vẫn là nhà của chúng ta." Du Quân Diệp nói với một nụ cười.
"Vậy thì..." An Cát đầy thắc mắc, chờ Du Quân Diệp trả lời, "Mau nói cho chị biết, em làm gì mà thần bí vậy?"
"Chị không phải thấy thấy ở trong nước, chúng ta đi ngoài khá bất tiện sao? Vậy thì chúng ta đến một nơi khác đi, cũng là nhà mới của chúng ta trong tương lai." Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy cưng chiều."
An Cát vẫn đang ở giai đoạn tiêu hóa thông tin quan trọng này, cô có chút sững sờ, ngây ngốc hỏi: "Đó là đâu?"
"Chúng ta đã đến đó trong tuần trăng mật, lúc đó chị nói chị rất thích nơi đó. Chúng ta đã từng cùng nhau tưởng tượng rằng chúng ta sẽ có một ngôi nhà của riêng mình ở đó. Muốn vô ưu vô lo, thì chúng ta đến đó." Du Quân Diệp nắm tay An Cát, nhẹ nhàng nói: "Như vậy là chúng ta có thể ở trên bờ biển bất cứ lúc nào, dưới ánh mặt trời, cảm nhận gió biển, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cùng nhau đi đến hết cuộc đời."
Một cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ tràn vào lòng An Cát, đôi mắt cô bất giác đỏ hoe.
Du Quân Diệp đưa tay ôm An Cát vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng An Cát rồi nói: "Lúc nào có việc thì về nước làm, làm xong mệt mỏi thì đi qua đó nghỉ ngơi, không cần phải e dè chuyện gì cả, tận hưởng thôi."
"Ừm!" An Cát vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp, gật đầu với giọng nghẹn ngào.
Hoá ra thế giới này thật sự tồn tại sự thuần khiết và tươi đẹp.
...
Mạch Trí Hiên đã thi đậu vào trường tài chính mà cậu bé muốn, An Cát không có gì phải lo lắng, tất cả những gì cô ấy phải làm là sống một cuộc sống tốt đẹp.
*
Trái đất vẫn cứ quay, con người vẫn bận rộn, và cảnh vẫn luôn nhiều màu sắc, nhưng một góc nào đó của thế giới này vẫn ấm áp và yên tĩnh.
Mặt trời từ từ trượt xuống mặt nước biển, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống hòn đảo trắng xanh.
Trong sân nhỏ của ngôi nhà trắng, hai người dựa vào nhau, nhìn biển xanh trời xanh, ngắm hoàng hôn, tiếng đàn guitar trong trẻo lại vang lên:
Em đến có vẻ hơi trễ
Không thể bên chị sớm chiều
Em cũng không vội vàng
Nhưng vẫn có thể tay trong tay cùng chị
Thời gian chúng ta quen biết nhau không tính quá dài
Cũng không thể cùng nhau trải qua hương thơm của những năm tháng thoáng qua
Nhưng mà bước chân đi về phía trước không còn cô đơn
Là bởi vì có chị làm bạn
Phồn hoa ba trăm ngàn cẩm tự, thì có liên quan gì đến em đâu chứ
Em chỉ muốn nấu cháo cho chị, cũng chỉ muốn cầm đèn cho chị
Muốn cùng chị dịu dàng bên nhau, muốn cùng chị cộng độ quãng đời còn lại
Muốn cứ thế cùng với chị
Cùng nhau đi qua quãng đời còn lại
Muốn cứ như thế cùng chị
Cùng nhau ngắm hoàng hôn và bình minh
Muốn cùng chị lang thang khắp chốn
Nơi cuối chân trời là ở bên kia
Thế nhưng em chỉ muốn có chị ở bên em
Thuỷ triều lên thuỷ triều xuống, em và chị cùng nhau chìm vào trong giấc mộng, rồi cùng nhau thức giấc.
Chị là bảo bối trong tay em, em sẽ đi bên cạnh chị cho đến khi già đi
Cộng độ quãng đời còn lại, yêu thương không ngừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.