Vốn dĩ, An Cát cảm thấy bản thân cô không có mong manh yếu đuối dễ vỡ đến mức phải xin nghỉ sau khi tiếp xúc với đám phóng viên, chuyện này trước kia đã gặp qua nhiều lần rồi, chỉ cần hoãn lại một chút thì sẽ qua thôi. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Du Diệp Quân, rất giống ánh mắt của thư sinh dành cho nữ chính khi đi ra ngoài xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, lập tức sẽ lo lắng, đau lòng không thôi. Bỗng nhiên, trái tim cô như muốn gục ngã. Loại người đã quen kiên cường chống đỡ bỗng nhiên được quan tâm, cái cảm giác yêu thương này len lỏi vào tim khiến cảm xúc bị dồn nén muốn ập ra, sống mũi cô cay cay, ấy thế mà cái cảm giác an tâm cô chưa từng có, lại xuất hiện trên ở trên một cô gái trẻ. "Được! Lát nữa tôi đến gặp đạo diễn xin nghỉ." An Cát nhìn Du Diệp Quân, cười miễn cưỡng, "Cô đừng lo lắng." "Có cần tôi ở cùng chị không?" "Không được, hai chúng ta đều xin nghĩ, chắc đạo diễn Doãn sẽ phát hoả đó." "Nhưng mà cảnh quay còn lại của hôm nay đều là cảnh quay của hai chúng ta." Du Diệp Quân cầm lấy thông báo nhìn kỹ. "Tôi thật sự không sao, ở một mình cũng được." An Cát không muốn vì cô mà làm tiến độ quay phim bị chậm lại. "Tôi đi hỏi đạo diễn Doãn đây." Vừa dứt lời, Du Diệp Quân đã đi ra ngoài. An Cát nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Du Diệp Quân, cô lắc đầu bất đắc dĩ. Du Diệp Quân vừa đi ra ngoài, trong nháy mắt cả người An Cát được thả lỏng. Từ lúc bị kéo ra ngoài phỏng vấn, cả người cô vẫn luôn căng thẳng, cho dù ở trường hợp nào thì các vấn đề của phóng viên không có ý nào tốt cả. Cô đã từng có lúc đối mặt với các phóng viên trò chuyện vui vẻ. Đó là khi còn chưa kết hôn với chồng hiện tại Mạch Kiếm Hoa. Lúc đó, An Cát và chồng trước còn chưa ly hôn. Mặc dù không còn mặn nồng với nhau, nhưng cũng chưa đến mức phải ly hôn. Suy cho cùng, bọn họ vẫn còn có một đứa con trai, An Cát vì con mà có thể tiếp tục chịu đựng cái gia đình kia. An Cát và Mạch Kiếm Hoa từng đóng chung với nhau một bộ phim, vốn cho rằng quay phim xong, quảng bá kết thúc, thì sẽ bắt đầu bộ phim tiếp theo, nào ngờ lúc quảng bá phim, có người hỏi ấn tượng về bạn diễn, Mạch Kiếm Hoa lại quăng một cái bom ra, anh ta nói anh ta diễn bộ phim này là vì An Cát. Cũng vì nó mà cuộc hôn nhân của An Cát lần đầu tiên có nguy cơ đổ vỡ, chồng trước của An Cát là một người đa nghi, vẫn luôn cho rằng giới giải trí là một nơi không sạch sẽ. Mà báo chí không ngừng đưa các tin tức trái chiều, Mạch Kiếm Hoa nhân lúc này thường xuyên xuất hiện bên cạnh An Cát, hỏi han ân cần, chẳng khác gì một người đàn ông ưu tú. Có một lần, hai người cùng xuất hiện chung với nhau, Mạch Kiếm Hoa đã cao giọng tuyên bố: Anh ta yêu An Cát, và tôn trọng mọi thứ của An Cát. Thế là đám phóng viên không ngừng viết lách, thêm mắm dặm muối, đổ thêm dầu vào lửa, tận dụng mấy tác phẩm nổi tiếng của An Cát, mà dựng ra mấy tình tiết hư cấu về cuộc sống cá nhân của cô. Đến tận bây giờ, An Cát còn chưa dứt được khỏi mấy vấn đề nhảm nhí của đám phóng viên, ngay cả khi cô đã kết hôn với Mạch Kiếm Hoa hay lúc có mặt Mạch Kiếm Hoa ở đó thì đám phóng viên cũng không buông tha, còn Mạch Kiếm Hoa thì đứng ở phía sau An Cát, ân cần cầm micro cho An Cát, cho dù có bị hỏi mấy vấn đề đó cũng chỉ mỉm cười nói, "Lấy vợ làm chuẩn, vợ nói gì thì là đó." Hôm nay, Du Diệp Quân lại tung ra đề tài đồng tính, An Cát đỡ tán, đứa nhỏ ngốc kia thật là! Biết cô ấy muốn giải vây giúp cô, nhưng mà cũng không thể rắc lửa lên người, đây không phải là chuyện tốt. Truyền thông sẽ nói Du Diệp Quân thế nào đây? Lại dựng chuyện ra sao về cô đây? Cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, thôi bỏ đi không nghĩ nữa, trở về ngủ một giấc rồi tính tiếp, dù sao cũng đã nhiều năm qua đi, bản thân cũng mắt nhắm mắt mở khi nhìn thấy mấy cái tin đó, không cần phải để ý đến nó. "Đạo diễn nói hai chúng ta có thể xin nghỉ." Du Diệp Quân đi xin nghỉ phép xong đã quay lại, "Chị dọn đồ đi, chúng ta đi về." "Thật sự không có ảnh hưởng gì sao?" An Cát có chút khó tin. "Đạo diễn Doãn nói không có việc gì, tốc độ quay lúc trước rất nhanh, không để bụng cho chúng ta nghỉ nửa ngày." Du Diệp Quân nghiêm túc nói. "Được rồi." An Cát cam chịu, cô không muốn lại phải rối rắm về vấn đề này. "Chị có muốn đi ra ngoài chơi không?" Bỗng nhiên, Du Diệp Quân tâm huyết dâng trào, hy vọng An Cát đồng ý đi chơi với cô, coi như là đi giải sầu cũng được. "Vẫn không nên đi, lỡ đâu bị chụp hình, hơi phiền phức." An Cát từ chối đề nghị của Du Diệp Quân. "Được rồi!" Trên đường không ai nói chuyện với ai, Du Diệp Quân cau mày, âu sầu nhìn An Cát đang trầm tư, mặc dù ngày thường cô ấy không nói nhiều cho lắm, nhưng mà cũng không đứng mức im lặng thế này. Nhìn thấy An Cát đi vào trong phòng với tâm trạng u rũ, Du Diệp Quân cảm thấy bản thân như trúng độc, trong lòng cô trống rỗng, cả người nôn nao muốn nhiều thấy An Cát bình an vô sự, mới yên tâm. Trong tầm mắt đột nhiên thiếu vắng đi người bạn sớm chiều bên cạnh, hình như có gì đó không đúng. Cho nên, cô đi vào phòng bỏ đồ, sau đó đến cửa phòng An Cát gõ cửa. Một lúc sau, An Cát mới mở cửa phòng, một bên tay còn cầm điện thoại, nhìn thấy Du Diệp Quân, An Cát hơi sửng sốt, nhưng mà bên môi cũng không quên cong lên, ngoài một nụ cười còn làm hành động đang nghe điện thoại, sau đó cô nghiêng người tránh đường. Du Diệp Quân đi vào bên trong, không biết nên làm gì, cho nên ngồi xuống sô pha, nhìn An Cát đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. Hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của An Cát, nhưng mà giọng nói thì vẫn nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với người nhà. Bỗng nhiên, Du Diệp Quân tỉnh ngộ, có lẽ đầu điện thoại bên kia là chồng của An Cát, cô đây đang làm gì vậy? Nơi đây không còn là thư sinh và nương tử trong phim nữa. Cô ấy là An Cát, là một diễn viên, một người phụ nữ đã có chồng con. Chuyện phiền tự nhiên sẽ có người yêu cô ấy quan tâm, thế mà cô lại còn lo lắng, sự lo lắng này đã vượt giới hạn của bạn bè rồi phải không? Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, chẳng lẽ đã nhập diễn quá sâu rồi sao? Trước kia cô cũng từng như vậy, sau khi quay diễn xong, cô cảm thấy như đã dồn hết tình cảm vào đó, nhưng mà bây giờ mới đến đâu chứ? Chẳng lẽ vì ngày thường một tấc cũng không rời nhau, cho nên mới sinh ra ảo giác chân thật thế này sao? Du Diệp Quân hoảng hốt nhìn An Cát, cả người như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Cô bàng hoàng đứng dậy, vội vàng rời đi dưới ánh mắt bất ngờ và khó hiểu của An Cát. Vào phòng của mình, Du Diệp Quân đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, hé miệng thở gấp. Cô hoảng hốt lấy điện thoại ra, tìm đến cái tên Quách Niên Hồng, trái tim hoảng loạn của cô mới dần bình ổn. Không chút do dự nào nhấn nút gọi, cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt đứt, cũng không có người nghe máy. Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Du Diệp Quân có thể nghe thấy được trái tim cô đang loạn nhịp cùng với hơi thở hỗn loạn. Cô nhớ đến cảnh quay động phòng, cô ôm trầm An Cát, tim cả hai đập loạn nhịp cùng với hơi thở gấp gáp, cũng giống như bây giờ vậy. Như một cái bóng, một sự hoảng sợ vây quanh lấy cô, cô chưa bao giờ cảm thấy sự yên tĩnh khiến cô thở không nổi. Không thể cứ ở đây mà ngây ngốc. Du Diệp Quân ổn định lại trạng thái, cầm lấy ba lô, mang theo khẩu trang và mũ lưỡi trai, liếc nhìn cửa phòng đối diện đang đóng chặt, lặng lẽ đi ra khách sạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]