"Này này này!" Đạo diễn tổ tiết mục cũng nóng nảy, vội vàng gọi người, "Mau giữ chặt con chó kia lại —— Cẩn thận!"
Trong hai người đằng trước, nếu không phải bị cắn thì cũng có thể lật lịch sử huy hoàng sang một trang mới. Đám nhân viên công tác nhanh chóng đuổi theo, cố túm chặt lấy dây cương, nhưng bọn họ thất tha thất thểu cả nửa đường cũng không đuổi kịp, đành phải nôn nóng hò hét liên tục ở đằng sau.
"Phía này! Chạy về phía này nè!"
Tư Cảnh vắt chân lên cổ chạy đến nỗi thở không ra hơi, cất cao giọng nói: "Anh... anh chạy cái gì chứ?"
Bạch Hoành Lễ chạy phía trước y, đầu còn không dám ngoảnh, khóc không ra nước mắt.
"Cậu đuổi theo tôi như thế, tôi có thể không chạy sao?"
"Con chó kia ban đầu có chạy về phía anh đâu, anh chạy cái búa ấy!"
Lúc nói chuyện, hai người bọn họ đã chạy được một vòng quanh bờ ruộng. Dấu chân của bốn con chó dẫm trên mặt đất còn đều hơn so với bọn họ, hai người bị các đối tượng khác nhau đuổi đến mức tê cả da đầu, thở hồng hộc, suýt chút nữa là lao thẳng vào ruộng lúa mạch.
Hiện trường nháo nhào ầm ĩ hết lên, nhân viên công tác muốn đi lên hỗ trợ lại không kéo được, chỉ có thể nhìn rồi lo lắng suông. Hám Trạch hỏi: "Ai là chủ con chó?"
Một thôn dân đứng ra, sau đó làm theo lời dặn của Hám Trạch rồi bê một bát cơm chó tới, lại thả thêm chút thịt vào bên trong, cầm chiếc đũa gõ gõ lên trên. Hám Trạch làm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/481355/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.