Vẻ mặt mèo con như vừa bị sét đánh, đôi mắt bình thường đã to của y lúc này còn trừng to hơn nữa khiến người ta liên tưởng tới hai cái chuông đồng treo lơ lửng. Y sửng sốt hồi lâu rồi mới duỗi cánh tay dài ra hất chăn trùm kín đỉnh đầu.
Hám Trạch dở khóc dở cười, đi tới gần hơn mới nghe rõ đứa nhỏ này đang lẩm bẩm cái gì.
"Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ..."
Nếu không thì sao y lại nhìn thấy hai Hám Trạch cơ chứ?
Hoang đường quá rồi.
Hám Trạch khoanh tay, không nhắc nhở y mà để y tùy ý chui đầu vào trong chăn tự thôi miên bản thân một hồi lâu. Đợi tới lúc tự thôi miên xong xuôi, Tư Cảnh mới chậm rãi vén chăn ra, mí mắt cũng hơi nhấc lên nhìn thẳng về phía bên giường ––––
Mép giường vẫn có hai người đàn ông giống nhau y như đúc đứng đó, mùi hương trên người cả hai đều dễ chịu như nhau. Cả hai gộp lại cũng khiến lực sát thương tăng cao, chẳng phải là phép cộng mà bây giờ biến thành phép bình phương luôn rồi, y thở một cái, cảm giác nóng rực như thiêu đốt lập tức xộc thẳng vào xoang mũi. Cây đuốc ấy thắp lửa toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người y, Tư Cảnh chỉ có thể kéo chăn xuống thêm một chút, tự nhiên thấy giấc mơ của mình chân thật quá độ.
Y thường xuyên nằm mơ, giấc mơ cũng rất hoa hòe lòe loẹt. Y mơ thấy ngôi nhà chứa đầy cá khô, cũng mơ thấy chiến trường đẫm máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/1888759/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.