Tư Cảnh không phát hiện, y vẫn dáo dác nhòm ngó ở ngoài ban công. Nhìn một hồi mới meo meo đầy vẻ nghi ngờ.
Sao anh chăm mát tay vậy?
Mới để ở nơi này của anh có một ngày mà nụ hoa cũng sắp nở rồi?
Hám Trạch chỉ cười, tay cầm bình nước tưới cây, hắn không nói cho y biết sự rằng nụ hoa kia là do hắn thúc giục ra đó.
Dù sao đối với từng loài thực vật thì hoa của chúng đều có ý nghĩa đặc biệt. Nếu không bị kích thích thì sao có thể mọc ra sớm cơ chứ.
Trong nhà nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế thì mấy nhánh phân chậu đang mon men ra chỗ Hám Trạch để vòi vĩnh.
"Nhiều nước quá!"
Hám Trạch thu bình tưới lại, chúng nó lại bắt đầu ồn ào.
"Thiếu nước rồi!"
Phân chậu lải nhải, "Tui cứ cảm thấy trên giường của tui có bọ ấy!"
Chắc là muốn nói trong chậu có bọ. Suy cho cùng thì tính theo tuổi tác, phân chậu kia bấy giờ mới có mười lăm mười sáu tuổi, đương nhiên không giống lão cỏ già ngàn năm như Hám Trạch, chỉ riêng sức sống căng tràn kia cũng đã khiến người ta đau đầu không dứt, chẳng khác nào đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, Hám Trạch lẳng lặng liếc nó một cái bằng ánh mắt nhắc nhở.
Có bọ thì tự đi mà bắt.
...
Phân chậu không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ lấy rễ bắt bọ làm chất dinh dưỡng cho mình.
Nó uống nước ùng ục, Tư Cảnh dựa sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/1888757/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.