Khách sạn này có chi phí cao, nổi tiếng vì xa hoa, Trang Khâm cũng chỉ từng nghe nói mà chưa từng đến đây ở bao giờ, nhưng tay nghề của đầu bếp nơi đây cũng không tồi, mấy món ăn đều có hương vị thanh đạm, Trang Khâm đã đói bụng, cũng không màng hình tượng vùi đầu ăn, rất nhanh đã ăn xong.
Đã là rạng sáng, Tiểu Liên đang lướt siêu thoại, Trang Khâm tắt đèn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng cậu vẫn chưa ngủ.
Trong thời gian bảy tám năm, cậu chưa chính thức diễn bộ phim nào, đều ở một mình trong phòng tối, không ai diễn cùng, cảm giác khi có người đối diễn, hiển nhiên khác hẳn với khi cậu đọc lời thoại một mình, mỗi khi bản thân nói ra một lời thoại, có cảm giác được người tiếp lại bằng một câu thật sự rất đã.
Nếu có thể, cậu muốn lập tức khởi quay vào đoàn, chứ không phải là cả ngày tiếp nhận mấy hoạt động thông cáo lung tung rối loạn.
[Có 2 tin nhắn mới trong nhóm chat chưa đọc]
[Ảnh]
“Của ai?”
Trong ảnh là một cái khăn quàng cổ màu đen hòa cùng một thể với sofa da cũng màu đen.
Buổi sáng Lý Mộ ngủ dậy, gọi cho Khâu Minh bảo hắn tìm luật sư thì phát hiện thấy chiếc khăn này. Lý Mộ không cần nghĩ cũng biết, ném đồ đạc lung tung như vậy, không còn ai vào đây.
Trang Khâm ngủ dậy thấy tin nhắn, trong nhóm có ba người, cậu có WeChat của đạo diễn Quách, thế nên cái ID xa lạ này chắc chắn là Lý Mộ.
Cậu vội vàng nhắn vào trong nhóm: “Ngại quá, là của tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-dien-xuat/193708/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.