Trong khoang hạng nhất máy bay tràn ngập khí lạnh, Trang Khâm cuộn tròn ngủ bù, cậu mặc áo lông, trên người trùm một cái áo lông vũ và chăn lông, ngồi bên cạnh là trợ lý Tiểu Liên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cậu, nhỏ nhẹ hỏi xin tiếp viên hàng không thêm một cái chăn nữa.
Hành trình dài, máy bay cắt giảm năng lượng tới mức thấp nhất, khoang tối đen sì, Tiểu Liên đắp chăn lông lên người cậu, động tác khẽ khàng.
Minh tinh khi đi ngủ, sẽ rất khác khi họ tỏa sáng tới lóa mắt trên sân khấu, thần sắc Trang Khâm tái nhợt tới mức không có huyết sắc như có bệnh, hàng mi dài như lông chim mệt mỏi rũ xuống, cậu hít thở nhẹ nhàng gần như không phát ra tiếng động.
“Anh Trang, mình sắp tới nơi rồi.”
Tiếng thông báo vang lên, Trang Khâm hình như bị đánh thức, Tiểu Liên vặn mở bình giữ nhiệt, đổ nước ra một cái cốc.
“Tới rồi đấy à?” Trang Khâm chầm chậm hé mắt nhìn, cảm nhận được máy bay đang bay thấp xuống.
“Theo như thông báo vừa rồi thì còn khoảng 40 phút nữa, anh uống nước đi.” Tiểu Liên đưa cốc cho cậu, tay kia thì giơ ra mở rèm cửa sổ máy bay, bên ngoài đang là ban ngày, ánh mặt trời tỏa sáng tới chói mắt, máy bay rung lắc, Trang Khâm híp mắt, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời vàng kim ngoài cửa sổ kia có thể thấy rõ những sợi lông tơ thật nhỏ.
“Cảm ơn cậu.” Cậu làm quen với ánh sáng, ngồi dậy uống nước, còn chưa ngủ đủ nên giọng nói có hơi khàn.
Máy bay hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-dien-xuat/193693/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.