Chương trước
Chương sau
Trang Khâm tưởng tượng tới hình ảnh kia, đỏ mặt nói: “Chỉ là bị ngã một chút thôi, chỗ đó nhiều thịt, lại không bị thương đến xương, một lúc là ổn.”
“Để anh xem thử tay em một chút.”
Trang Khâm vốn định đi nghỉ ngơi, cậu thay một tư thế nằm khác, dựa vào đầu giường, co hai chân lại, giơ tay lên cho anh xem: “Xương hơi đập xuống sàn một chút.”
“Đau không?” Lý Mộ lên giường từ mép bên kia, giúp cậu xoa bóp khuỷu tay, động tác cực kì nhẹ nhàng.
Trang Khâm định muốn nói với anh rằng mình vốn là người học võ, luyện tạp kĩ, từ nhỏ đã va đập quen, có đau cũng vẫn có thể nhịn, huống chi chỉ bị ngã một chút.
Ai ngờ lại để ý Lý Mộ nhíu mày lại, rũ mắt, bên trong đôi mắt là sự chuyên chú và tình yêu Trang Khâm chưa thấy bao giờ, làm tim cậu đập lỡ một nhịp, ngơ ngác nhìn Lý Mộ.
Hàng mi dài của Lý Mộ vừa nhấc, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vẫn đau lắm hả?”
Trang Khâm đã không còn cảm giác gì, nhưng lại gật đầu với anh, giọng Lý Mộ trầm xuống: “Còn chỗ nào đau không?”
“Chỗ này, với cả…”
“Chỗ này thì sao?” Một bàn tay Lý Mộ theo áo ngủ trên người cậu trượt xuống, từ sau lưng đến xương cụt, mang theo cảm giác điện giật khiến cả người Trang Khâm căng thẳng.
Âm thanh nhắc nhở trong máy Trang Khâm đúng lúc vang lên.
“Lấy điện thoại hộ em được không, em không với tới.”
Cánh tay dài của Lý Mộ nhấc lên, thấy là tin nhắn: “Ai muộn vậy rồi còn gửi tin cho em chứ?”
Trang Khâm nhìn lướt qua mấy tin của biên kịch minh tinh gì đó không thân, thấy chính là tin nhắn của Tiểu Đao.
“Là sư đệ của em, nó du học, buổi sáng nay xem được chương trình nên nhắn tin cho em.”
“À, sư đệ của em.” Bàn tay đặt sau eo cậu của Lý Mộ dùng thêm chút lực, kéo cậu lại đây, Trang Khâm từ nghiêng người biến thành dựa vào người anh, cậu ngước mắt từ màn hình lên nhìn anh, Lý Mộ nói: “Em có mấy người sư đệ?”
“Trước thì cũng có vài người, nhưng gánh hát không còn thì cũng không ai học diễn nữa, Tiểu Đao này là người lần trước em đã kể cho anh.”
Tiểu Đao xem chương trình xong, bị diễn xuất của cậu dọa nhảy dựng, trước kia cậu cũng có xem phim truyền hình sư ca diễn, nhưng lúc đó cậu mang theo filter mà xem, cảm thấy sư ca diễn rất tốt, mà bây giờ xem lại lại không giống, cách một màn hình ai nấy vẫn đều có thể cảm nhận được cảm giác chân thật và mãnh liệt, cậu còn muốn mang đi bắt bạn học xem cùng.
Trang Khâm nào có thể không biết xấu hổ: “Em đừng cho bạn học xem.”
Từ góc này của Lý Mộ, chỉ có thể thấy cậu ôm điện thoại, nhìn cậu ấn meme tỏ vẻ dễ thương gửi cho sư đệ.
“Chính là sư đệ hồi nhỏ em thay tã, ngủ chung một giường kia?”
Động tác gõ chữ của Trang Khâm khựng lại một chốc: “Em còn nói cho anh biết cả chuyện này??”
“Ừm,” Lý Mộ nhìn vào mắt cậu, “Quan hệ giữa em và sư đệ rất tốt?”
“Quan hệ giữa em và sư tỷ cũng rất tốt, chỉ là…” Trang Khâm nói, cảm giác bàn tay Lý Mộ đưa xuống dưới, xoa xoa. Cậu dựa vào lòng Lý Mộ, tư thế này làm Trang Khâm hơi cứng đờ lại: “Anh sờ đi đâu thế…?”

“Em bảo đau mà.”
“Giờ hết đau rồi,” Trang Khâm cực kì mẫn cảm túm lấy áo ngủ của anh, động tác của Lý Mộ rõ ràng rất nhẹ, xoa chậm, nhưng động tác nhẹ như vậy nên mới càng làm cậu không thể nào chống cự lại, ngay cả tin nhắn của Tiểu Đao cũng không rảnh nhắn lại nữa, “Hơn nữa… thực ra em không sợ đau, trước kia thường xuyên bị ngã.”
Lúc còn rất nhỏ luyện nhào lộn không biết bị ngã bao nhiêu lần, không bị ngã hỏng mặt đã có thể coi là may mắn.
Ba chữ “không sợ đau” này làm đáy lòng Lý Mộ hơi co rút đau đớn, động tác càng thêm dịu dàng: “Tiểu Lục Lạc, về sau ca ca không để em bị đau nữa.”
Trang Khâm có thể cảm thấy rõ ràng những lời này của anh là nghiêm túc, không hiểu sao lại dễ dàng bị xúc động, cảm giác mặt thật nóng, nhiệt độ cơ thể cũng lên cao: “Vậy anh, đừng… xoa nhẹ nữa.”
Lý Mộ phát hiện ngoài miệng cậu nói vậy, nhưng không hề có động tác thực chất nào, ngược lại mặt đỏ như máu, còn không dám nhìn mình.
Anh hạ giọng bảo: “Em có thể phản kháng, nói với anh rằng em không thích như vậy.”
Trang Khâm chưa thân mật với người nào như vậy, sư tỷ sẽ xoa đầu cậu, sư đệ sẽ kéo tay cậu, chia thức ăn ngon cho cậu, sư phụ sẽ vì cậu học lời không thuộc, tức giận đến mức phạt cậu quỳ, phạt cậu quỳ lên phản, đánh mông cậu, dù không đến mức da tróc thịt bong thì cũng vẫn đau tới mức hai ngày không ngồi được trên ghế.
Chỉ là ký ức đã quá xa, vốn nhớ là không đau, chỉ là theo động tác này của Lý Mộ, không hiểu sao cậu lại nhớ về những chuyện này.
Trang Khâm cúi đầu, cái tay kia của Lý Mộ ấn lên gáy cậu, Trang Khâm theo động tác của anh vùi đầu vào cổ anh, có cảm giác người nhũn cả ra không ngồi thẳng dậy được.
Cậu nghĩ, nếu như trước đây có một người anh trai như Lý Mộ ở bên, làm như vậy với cậu, có lẽ cuộc sống và tính cách của cậu sẽ hoàn toàn khác biệt.
“Em thích thế này phải không,” Lý Mộ hơi cúi đầu, cằm và môi tựa sát vào mái tóc cậu, “Thoải mái chứ?”
Trang Khâm không trả lời được câu hỏi làm người xấu hổ cực kì này của anh, không lên tiếng giả làm đà điểu.
Lý Mộ cắn tai cậu: “Em nhìn anh, ngẩng đầu.”
“Sao mặt lại đỏ như vậy.” Ngón tay gầy của Lý Mộ xẹt trên gò má cậu.
Trang Khâm lại muốn cúi đầu, Lý Mộ nắm cằm cậu, ánh mắt chạm nhau, Lý Mộ hôn cậu, làn da ấm áp bóng loáng kia làm người thích không muốn buông tay. Anh là người có tính cách vô cùng mạnh mẽ, thích cái gì thì phải lấy được bằng được vào tay, tuy rằng không thích việc đứa nhỏ này với ai cũng lễ phép, tính tình dịu ngoan, nhưng đối mặt với sự thuận theo, nghe lời mình, thẹn thùng, thỉnh thoảng lại có lúc chủ động, thì lại cảm thấy thế nào cũng đúng mực, hợp tâm ý.
Trang Khâm cũng vừa gần đây mới phát hiện, thực ra không phải là thích ở một mình, thực ra mình cũng rất có thể ở cùng với người khác, cậu rất thích cùng Lý Mộ giết thời gian cùng nhau, thậm chí cảm giác khi hôn môi anh cũng rất thích thú.
Trong lúc cậu không để ý, một loạt tin nhắn mới được gửi đến.
Tiểu Đao: “Sư ca?”
“Sư ca còn đấy không?”
“Ngủ rồi à?”
“Sao ngủ nhanh thế…”
“Thôi được rồi, sư ca ngủ ngon, em đi học đây…”

“Không được em phải xem lại lần nữa, anh ngầu quá mức rồi…”
Lý Mộ hôn cậu tới mềm nhũn cả người, Trang Khâm chỉ có thể tựa lên người anh, nhắm hai mắt lại thở. Hôn nhau trong vài phút ngắn ngủi như vậy, sẽ khiến não cậu được thanh trừ một lát, quên đi rất nhiều phiền não.
Lý Mộ ôm cậu, thò tay tắt đèn đi, máy điện thoại ném qua một bên, đổi tư thế khác hôn cậu tiếp.
Ngày hôm sau Trang Khâm không có công việc, tự xếp cho mình một ngày nghiên cứu kịch bản “Chỉ Thiếu Một Bước”, sau khi kịch bản tới tay cậu mới chỉ kịp xem được một lần.
Sáng sớm, cậu đã phát hiện có một vài đạo diễn trước đó cậu tới thử vai hỏi thăm lịch trình của cậu.
Trang Khâm hơi không rõ nguyên do, lại thấy tin nhắn của người đại diện, mới biết lúc này lại lên hotsearch rồi.
Tag trên đó là #Kỹ_thuật_diễn_của_Trang_Khâm
Có người qua đường chợt thấy còn tưởng là diss kỹ thuật diễn của cậu nát, ngờ đâu ấn vào mới phát hiện blogger trầm trồ khen ngợi, khen kỹ thuật diễn tốt, có thần.
Kỹ thuật diễn tốt?
Nhớ không nhầm nói kỹ thuật diễn của cậu đáng tiếc mà, lại mua hotsearch? Bình luận khen tới tấp như vậy, thuê thủy quân chắc là không rẻ.
Người không tin tưởng mang thái độ bán tín bán nghi ấn mở video xem.
Xem xong thì quỳ mọp xuống luôn.
Người xem không bị mù, diễn viên diễn được hay không, không phải blogger tùy tiện khen một cái là thành thật, trong giới cũng vậy, dù trên mạng thổi phồng thế nào, thì đạo diễn và biên kịch cũng không phải người mù, một diễn viên có kỹ thuật diễn thế nào, độ nổi tiếng ra sao, không phải ở chuyện ai nhiều fans, mua marketing nhiều like và bình luận.
Có vài người có thể mua mấy trăm triệu fans, có thể mua trăm triệu lượt share nhưng không thay đổi được giá trị thương mại của bản thân minh tinh.
Tô Mân nói: “Vốn hôm qua đã chuẩn bị xã giao sẵn cho cậu, ai ngờ biểu hiện của cậu lại tốt như thế, làm chị tỉnh lại liền, nên tính để sáng nay mua hotsearch cho cậu, ai ngờ sáng nay ngủ dậy, đã thấy cậu treo sẵn bên trên rồi…”
“Không phải do mua sao?” Trang Khâm nhớ mang máng mình đúng là có vài ba lần có bản lĩnh tự lên hotsearch, có lần là hot vì video cắt nối mặc đồ nữ, còn có một lần là lật xe khi nói tiếng Anh trong chương trình.
“Đương nhiên không phải!” Tô Mân nói, “Có nhà làm phim gặp chị, có thể gần đây sẽ đưa kịch bản tới, chị kiểm tra trước một lần, không có vấn đề gì sẽ đưa cho cậu xem, nếu bên kia cậu có đạo diễn, sản xuất lén tìm tới cậu, cậu đừng nói với ai cả, cẩn thận bị lừa, nhất định phải báo với chị trước! Công ty giúp em đàm phán hợp đồng.”
Trang Khâm tin chị Mân, nhưng không tin tưởng công ty.
Nhưng cậu vẫn cứ đáp lại “Vâng”.
Cậu tốn vài tiếng để xử lý tin nhắn, mấy cái ở sau thì không quan tâm nữa, Lý Mộ không có ở đây, buổi chiều cậu nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, tối lại lên mạng, phát hiện cư dân mạng ban ngày còn thổi phồng kỹ thuật diễn đã thay đổi rồi.
Thời đại lưu lượng nổ mạnh, tin tức trên Internet thay đổi quá nhanh, từng tin từng tin, quần chúng cũng không phản ứng kịp, vừa xem tình thế đã lật ngược.
[ Tới ăn dưa #Kỹ_thuật_diễn_của_Trang_Khâm, có người xem ở hiện trường “Trăm Vị Diễn Xuất” nửa đêm qua nhắn tin cho tôi, tin hot nhé, chương trình lừa gạt, vote là giả. Diễn viên Thiệu Bình diễn chung với Trang Khâm trên sân kháu chỉ trích Trang Khâm bỏ qua lời thoại, cố tình áp diễn, là thật hay giả? Người xem nói có chứng cứ, video up bên dưới nhé.]
Video quay rất mờ, nhưng vẫn thấy rõ là quay tại hiện trường, hai diễn viên trên sân khấu xảy ra tranh chấp, nội dung tranh chấp lại không được quay rõ ràng cho lắm, chỉ nghe thấy Thiệu Bình nói câu bỏ qua lời thoại gì đó, sau đó huấn luyện viên ai nấy đều sôi nổi chỉ trích hành vi này.
Trang Khâm vừa xem là biết video đã bị cắt ghép lại, cắt đoạn mình đáp lại đi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.