Tống Khác bước ra khỏi phòng tắm hơi khói ngút ngàn, thấy Trang Khâm mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường ngây ra. “Em không thoải mái à?” Tống Khác đi ra, “Anh thấy mặt em đỏ lắm, bị sốt hả?” Tống Khác đưa tay muốn sờ trán cậu, Trang Khâm lại theo phản xạ né tránh, sau mới nhận ra, Tống Khác là bạn mình. Ngoài đóng phim, Trang Khâm không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, không giống như bệnh sạch sẽ mọi thức phải được khử khuẩn như Lý Mộ, mà là do có mâu thuẫn tâm lý. Tống Khác thu tay lại: “Có chút không bình thường, em không sao chứ? Mai còn phải ghi hình…” “Em không sao, cảm ơn đàn anh quan tâm, ghi hình không thành vấn đề.” Trang Khâm cũng không biết phải giải thích sao, dứt khoát nói muốn nghỉ ngơi, Tống Khác tắt cả hai cái đèn đi. Cuối cùng cậu cầm lấy điện thoại, nói chúc ngủ ngon với Lý Mộ. Thực ra có người thoải mái thảo luận chuyện phim với mình, Trang Khâm rất vui vẻ, nhưng chỉ cần Lý Mộ vừa chuyển đề tài, cậu lại không tiếp chuyện được. Vì đèn đã tắt, trong phòng tối, Trang Khâm cũng không che giấu cảm xúc. Tình huống nửa chọc phá này làm cậu thỉnh thoảng có rung động, sau đó lại chìm vào mê mang, không biết diễn viên khác sẽ xử lí tình huống như vậy thế nào. Cậu không chắc chắn mình đã thoát vai chưa, hảo cảm với Lý Mộ rốt cuộc do phim mà tới hay là chỗ khác? Tình cảm khác nhau giữa hai người có bị cậu nhầm lẫn gì không? Lý Mộ khẳng định mình đã thoát vai, Trang Khâm suy xét lại, lại cảm thấy đang bị anh lừa. Hôm sau ngủ dậy, cameraman theo lệ thường vào quay cuộc sống hàng ngày của các tuyển thủ, Trang Khâm ngủ dậy sớm hơn một chút, cameraman vào thấy cậu đã ngủ dậy, ánh mắt tỉnh táo, thì dời máy quay đi nói: “Thầy Trang, vẫn chưa quay được tư liệu ngài ngủ trên giường, hay là chúng ta quay bù một cảnh?” “Ý anh là dáng vẻ lúc vừa ngủ dậy?” Cameraman: “Đúng vậy.” “Vậy anh chờ tôi chút, tôi thay đồ ngủ.” Cameraman gật đầu, nói cảm ơn. Hotboy như Trang Khâm, tính tình tốt tới mức độ này thực sự rất ít gặp, đa số đều là bề ngoài một hình tượng, sau lưng một hình tượng khác, vừa thoát ra khỏi ống kính là hình tượng nho nhã lễ độ ôn tồn hoàn toàn bị đóng băng. Mà cameraman đã gặp rất nhiều ngôi sao, cho rằng đây là người trong ngoài như một nhất. Trang Khâm thay đồ ngủ vào rồi, gãi đầu cho tóc rối một chút. “Được rồi chứ?” “Được rồi, tôi tắt đèn đi một chút, ngài nằm xuống đi.” Cameraman này vẫn luôn quay cậu, Trang Khâm khá quen với anh ta. Ngủ dậy là một chuyện bình thường thả lỏng, ai cũng đã trải qua, nhưng phải diễn lại là chuyện khác. Muốn phục chế lại trạng thái vừa ngủ dậy trong lúc đang tỉnh táo, không thừa ra bất kì động tác nhỏ nào, nghe thì đơn giản, làm lại khó. Trang Khâm nằm xuống, nhắm mắt. Cameraman vào cửa, bật đèn lên. Cầm máy quay trong tay, anh ta đi từ đuôi giường vòng lên đầu giường, xuyên qua ống ngắm thấy khuôn mặt Trang Khâm, nửa khuôn mặt phía dưới bị chăn che lại, lông mi rũ xuống, dáng vẻ hơi bị đánh thức, mày hơi nhíu lại. Máy quay quay đặc tả. Diễn viên thường xuyên trang điểm, ít nhiều da đều có chút vấn đề, có dưỡng tốt thế nào cũng khó che giấu. Nhưng cảnh quay dưới tình huống không có bất kì filter gì, quay sát vào mặt cậu, lại không hề mất mỹ quan, dưới mái tóc đen ngủ tới lòa xòa là vầng trán trơn bóng, lông mi dày, cameraman cẩn thận nhìn xem có khuyết điểm gì trên gương mặt không. Quay đặc tả vài góc, chính diện và góc bên đều quay, cameraman mới giả vờ vừa bước vào, nhắc nhở cậu: “Sắp phải ghi hình rồi.” Trang Khâm phát ra âm thanh nói mớ không rõ ràng, hỏi mấy giờ rồi. “Giờ là bảy rưỡi.” “Tôi ngủ thêm năm phút nữa được không?” Cậu thay đổi tư thế trên giường, tì cằm lên mép chăn, mắt nửa hé, “Anh đang quay đấy à?” Trang Khâm biết anh ta đang quay, nhưng không ngờ khoảng cách gần tới vậy, cậu sợ lỗ mũi cũng bị quay lại, lập tức trở người muốn trốn vào trong chăn, rầu rĩ: “Đừng quay đừng quay, tôi dậy ngay đây…” Cameraman không khỏi cảm thán, ngay cả sự ngại ngùng cũng diễn tới hồn nhiên như vậy, không có chút dấu vết giả vờ. Lăn lộn như vậy trong chốc lát, Trang Khâm còn chưa kịp ăn sáng, đã phải lên xe đi tới phòng ghi hình. Cậu cầm bánh mì đen trong tủ lạnh ra, uống cốc nước rồi lên xe luôn. 48 diễn viên, tổng cộng chia làm 24 nhóm, thời gian biểu diễn thực sự trên sân khấu của mỗi một nhóm diễn viên có lẽ không tới mười phút, nhưng cả hóa trang và diễn tập, phải từ sáng tới tối. Phòng nghỉ bên cạnh phòng hóa trang trong tòa nhà quảng bá, Trang Khâm và Đan Vân Vân khớp thoại với nhau. Đan Vân Vân ngáp ngủ liên tục. Trang Khâm: “Cô ngủ không ngon à?” “Em đọc kịch bản luyện tập tới bốn rưỡi mới ngủ, ngủ trên thảm yoga trong phòng học vũ đạo… Em xin lỗi đàn anh, hôm nay chắc sẽ làm ảnh hưởng tới màn biểu diễn của anh rồi.” “Diễn không tốt cũng không sao, cố gắng hết sức là được.” Trang Khâm nhường sofa lại cho cô, “Cô nghỉ một lát đi.” Đan Vân Vân nằm trên sofa, không nhịn được lại khóc. Ban đầu cô ta để ý tới Trang Khâm, là do lời dặn của người đại diện, tuy rằng cùng một công ty, nhưng cấp cao gần như cũng không gặp trụ cột công ty này. Cũng gần đây nhất, cấp cao có biến động, hình như có một fan Trang Khâm trà trộn vào, cục diện mới thay đổi. Nhưng người đại diện của cô ta đúng lúc là đối thủ của Tô Mân, thế nên mới muốn gây scandal kéo Trang Khâm xuống ngựa, chặn Tô Mân chuẩn bị vơ vét hết tài nguyên. Đấu tranh của cấp cao cô nàng không hiểu, cũng chỉ biết người đại diện nói dính lấy Trang Khâm, buộc chặt CP debut là có thể hot. Trước ống kính cô ta luôn cố tình giả vờ như hai người rất quen thân, có quan hệ riêng, đó là chiêu trò cô ta nghĩ ra, lặp đi lặp lại không ngừng, nào ngờ đàn anh lại tốt tới vậy. Thôi vẫn là không hại anh ấy… Đan Vân Vân băn khoăn trong lòng, cũng không đọc được kịch bản vào đầu. Hai người diễn tập, Trang Khâm biểu hiện vững vàng trước sau như một, Đan Vân Vân vẫn vậy, bắt chước giống ba phần, có điều lời thoại vẫn hơi kém. Tiếp đó chính là hóa trang, Trang Khâm phải diễn một người đàn ông góa vợ có ba đứa con gái, thời gian hóa trang kéo dài. Cậu nghe diễn viên đã biểu diễn xong nói rằng trong phòng ghi hình đã có kín người ngồi xem. Hóa trang xong, đến lượt Trang Khâm lên sân khấu, Đan Vân Vân ở đó nhẩm lại lời thoại, cố gắng vào trạng thái.
Tổ chương trình mời chuyên viên trang điểm rất chuyên nghiệp, Trang Khâm sau khi hóa trang thành người già, thoạt nhìn chính là một người đứng tuổi thực sự, trán và khóe mắt đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, Trang Khâm soi gương, thậm chí còn cảm thấy mình già rồi hẳn sẽ có dáng vẻ này. Trang Khâm phát hiện Đan Vân Vân rất căng thẳng: “Cô run cái gì?” “Em vừa lên sân khấu liền… đàn anh anh cứ kệ em, em thua chắc rồi.” Thắng cô nàng thực sự không có tính khiêu chiến gì. Nhưng Trang Khâm vẫn muốn biểu diễn hoàn chỉnh hết mức có thể. “Đừng căng thẳng, cô xem, đoạn này diễn là Gia Thiến…” Cậu bắt đầu giảng giải cho Đan Vân Vân, đạo diễn Tằng không nói, thì để cậu giảng, cậu thực sự quá dịu dàng, vừa giảng còn hỏi cô: “Tôi giảng vậy, cô có hiểu không?” “Hiểu ạ.” Đan Vân Vân dần dần trở nên trấn định hơn nhiều, như càng hiểu nhân vật này thêm vài phần, “Đàn anh, anh nói còn hay hơn đạo diễn!” “Nếu là đạo diễn Tằng giảng cho cô, chỉ hai câu là có thể giúp cô thông hiểu rồi.” “Nhưng mà đạo diễn Tằng không giảng cho em.” MC giới thiệu tiết mục, Trang Khâm và Đan Vân Vân lên sân khấu, khán phòng tối xuống, ánh đèn trên sân khấu được điều chỉnh, rèm từ từ kéo ra. Trang Khâm mặc đường trang màu đen, tóc hoa râm, dán râu đi lên sân khấu. Tạo hình này khiến cho huấn luyện viên bên dưới “oa” lên. “Giống nha!” Người xem bên dưới không quen biết lẫn nhau, không giao lưu với nhau, nhưng biết Trang Khâm, nhận ra cậu, đều không khỏi nghi hoặc, ông già kia là Trang Khâm? Là diễn viên cùng tên? Hay là MC đọc nhầm? Người già và người trẻ có sự khác nhau rất lớn, ngoài hình thể khác nhau ra, còn có thần thái và ánh mắt khác nhau, cũng có âm sắc giọng nói khác nhau. Mỗi một thứ này đều rất khó, chỉ có thời gian tập luyện một ngày, đối với bất kì diễn viên nào thì cũng đều rất khó. Chỉ là khi Trang Khâm vừa mở miệng đọc thoại, mọi người lại chấn kinh rồi. Giọng điệu và âm thanh kia, đúng là không giống, thực sự vào trạng thái người già. Năm giám khảo dưới sân khấu ngồi xem: “Bản lĩnh đọc thoại của cậu ta thực không tồi.” Trước đó trong giờ học biểu diễn cậu còn mắc lỗi liên tục, ai ngờ lên sân khấu lại giỏi như vậy, nếu không nói, không ai nghĩ ra được đây lại là một diễn viên trẻ tuổi. Nhưng Đan Vân Vân vừa đọc thoại, cảm giác chấn động bị Trang Khâm kéo vào vở kịch trong chớp mắt, lập tức tan biến. Sự đối lập quá rõ ràng. Vài phút sau, hai người biểu diễn xong, cúi chào, giám khảo bắt đầu nhận xét. “Không biết nói gì, tôi muốn hỏi mọi người xem một chút, mọi người có biết Trang Khâm không, mọi người xem cậu ấy biểu diễn, có biết cậu ấy mới hơn hai mươi không?” “Là hai mươi.” Một giám khảo khác nói, “Đúng không, mới vừa tròn hai mươi.” “Giỏi, thực sự rất giỏi.” Giám khảo khen một hồi, như cũng không tìm được khuyết điểm gì có thể chỉ ra, thì bắt đầu nói tới vấn đề của Đan Vân Vân. Nhưng cũng không nói quá khó nghe, các giám khảo đều rất uyển chuyển, đạo diễn Tằng nói thẳng nhất: “Hôm nay cô diễn, tốt hơn hôm qua tôi xem rất nhiều, hôm qua mới là thực sự thảm họa, tôi xem mà tức chết.” “Hôm nay khá hơn nhiều, bắt chước được thần thái rồi, nhưng vẫn diễn nát.” Đan Vân Vân không nhịn được nói: “Đạo diễn Tằng, tối qua sau khi thầy nói xong, em không ngủ, luyện tập suốt, có thể hôm nay… trạng thái bị ảnh hưởng chút, trước đây em đóng phim, chưa từng vừa nhận được kịch bản đã phải diễn thế này, em đúng là không chuyên nghiệp lắm, ảnh hưởng tới toàn bộ màn biểu diễn, cảm thấy rất có lỗi với huấn luyện viên, rất xin lỗi người xem và đàn anh diễn cùng với em.” Huấn luyện viên an ủi cô vài câu: “Bạn có tiến bộ so với trước đây rồi, tiến bộ nhanh như vậy, sẽ diễn càng tốt.” Đạo diễn Tằng cảm thấy cô ta chiếm spotlight quá, lại lập tức nhận xét Trang Khâm: “Họ diễn, tôi không thể hướng dẫn được, bây giờ tôi vẫn đang trong giai đoạn quan sát, diễn viên phải tự biết mình diễn thế nào, không thể dựa hết vào đạo diễn, tôi cũng chưa nói gì với cậu ấy, sau đó Trang Khâm nhận được kịch bản rồi, cả ngày đều nghiên cứu, trước kia tôi có thấy một diễn viên nỗ lực có năng khiếu tương tự, người này đã nhận được giải thưởng Ảnh đế.” Nhận xét kết thúc, người xem ở hiện trường vote, kết quả không hề bất ngờ. Hai diễn viên trên sân khấu tâm tình đều không gợn sóng. Xuống sân khấu. Vào trong cánh gà, có người phát hiện Đan Vân Vân mắt đo đỏ, thì biết hơn phân nửa là cô nàng thua. Trịnh Phong Bách vừa hóa trang xong, lát phải lên sân khấu, thấy hai người xuống thì thuận miệng hỏi một câu: “Thế nào?” Đan Vân Vân: “Em thua.” Trịnh Phong Bách giả vờ an ủi: “Đừng khóc nữa, con gái khóc xấu lắm, này, cho em giấy, lau đi.” Đan Vân Vân nhận giấy trong tay gã. Bỗng ngẩng đầu lên nhìn gã. “Sao vậy?” Trịnh Phong Bách bị cô ta nhìn tới bồn chồn trong lòng. “Không có gì, cảm ơn đàn anh!” Đan Vân Vân lộ ra nụ cười yếu ớt lại kiên cường với gã. Đàn anh Trịnh cũng cùng một công ty với cô ta, tuy không hot bằng Trang Khâm, nhưng danh tiếng tới nay cũng không tệ lắm, fans cũng rất ổn định, nhiều năm qua chưa có scandal gì. Đều là tạo ra scandal, còn không bằng quấn lấy gã. Trịnh Phong Bách còn chưa biết bị cô ta nhắm tới, nhìn cô ta mà không hiểu nổi, vội đi tìm bạn diễn của mình đọc thoại. Hôm nay ghi hình cả ngày, buổi tối lại phát kịch bản một lần nữa trong phòng học ở căn cứ. Tổ đạo diễn phổ biến cách thức quay battle tiếp theo cho mỗi một diễn viên, như Trang Khâm vừa PK thắng, lần thi tiếp theo là ngày mùng 6, hôm nay mới là mùng 2. Thời gian mấy ngày này, một nửa tuyển thủ đi học, một nửa kia phải tiếp tục luyện kịch bản, sáu tuyển thủ mỗi nhóm chỉ có thể tiếp tục tham gia chọn ra một đội trưởng. Hoàn thành nhiệm vụ ghi hình, khi Trang Khâm đang định nghỉ ngơi, điện thoại phát ra âm thanh nhắc nhở. Điện thoại này là do tổ chương trình phát, cũng không thuộc về cậu, cũng không thể đặt mật khẩu, nên đa số thời gian Trang Khâm đều mang theo người, tuy biết có máy quay, nhưng cậu vẫn rất chú trọng, như là lúc lên sân khấu, cậu sẽ đăng xuất tài khoản. Buổi chiều sau khi đăng xuất xong, đến giờ cậu vẫn chưa đăng nhập, điện thoại reo một hồi, cậu vừa thấy số điện thoại, cũng không thấy quen.
Tống Khác đang tắm rửa bên trong, thấy máy quay cũng đã tắt, Trang Khâm nhận điện thoại, hỏi: “Alo?” Bên kia: “Là tôi.” Trang Khâm ngẩn ra, cầm điện thoại xuống nhìn số điện thoại, nghiêm túc đánh giá một lần. “Sao anh lại…” Cậu cũng sợ thiết bị ghi âm của tổ chương trình vẫn chưa tắt, nói điện thoại cũng không dám nói to, cũng không dám xưng hô, “Sao lại gọi tới số điện thoại của tổ chương trình phát cho?” Lý Mộ nghe giọng cậu rất khẽ: “Bên cạnh có người?” “Không… anh nghe thấy không?” Giọng cậu đứt quãng, nói chuyện điện thoại trong chăn. “Ừm.” Lý Mộ nghe thấy tiếng loạt xoạt, “Cậu trốn trong chăn à?” “Phải…” Giọng cậu càng nhỏ hơn, “Số này anh hỏi từ chỗ Tiểu Liên?” Lý Mộ “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi có mặt ở khán phòng.” “Hả?” “Bởi vì cậu nói diễn ông Chu, buổi sáng tôi liền tới đây.” Lý Mộ cảm thấy, đối diễn với cậu là một sự hưởng thụ, xem cậu biểu diễn cũng là một chuyện rất thoải mái. Tối qua nói không nên lời, Lý Mộ nhận ra hình như chọc giận cậu rồi, giãy giụa một lát về chuyện thể diện xong, vẫn đặt vé máy bay. “Anh ngồi dưới à? Anh ngồi đâu mà hôm nay tôi không thấy.” “Tôi ngồi trong góc ở sau, không tham gia vote.” “À… Vậy giờ anh đã về chưa?” “Vẫn chưa.” Lý Mộ đang định bảo cậu, mình đang ở trong xe đỗ đầu phố ngoài căn cứ ghi chương trình của họ, lại bỗng nghe được cậu nói: “Đợi chút.” Trang Khâm: “Bạn cùng phòng của tôi đang tắm bên trong, lát nữa anh ấy sẽ ra ngoài.” “Cậu đã tắm chưa?” “Vẫn chưa, đang chờ tắm.” Trang Khâm chui ra khỏi chăn, nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, “Tôi phải cúp đây.” Lý Mộ: “Gửi tin nhắn nói chuyện.” Cúp máy, đăng nhập vào tài khoản, lại mất vài phút. Tống Khác ra khỏi phòng tắm: “Em đi tắm đi?” Trang Khâm đáp: “Vâng, em nằm thêm hai phút.” Cậu thấy tin nhắn của Lý Mộ. “Phòng tắm trong căn cứ đã kiểm tra chưa? Không có mấy thiết bị kia chứ?” “Tôi không… hẳn là không có, tổ chương trình sẽ không làm chuyện như vậy.” Lý Mộ: “Ý tôi là, 24 giờ đều bị theo dõi? Nếu có người đi vào, sẽ xuất hiện tình huống cậu cũng không biết?” Trang Khâm liền cảm thấy, cũng có thể xảy ra tình huống này. Chuyện quay lén trong giới đã quá nhiều, bị lộ ra là hỏng sự nghiệp. Tưởng tượng như vậy, mình dám thay quần áo, tắm rửa trong nhà vệ sinh của tổ chương trình nhiều người như vậy, có nguy hiểm rất lớn. Cậu bắt đầu suy xét lần sau đi tắm mình có nên đeo khẩu trang đen vào không. Trang Khâm nhắn: “Tôi sẽ để ý.” Đeo khẩu trang, bị chụp lén cũng không có nghĩa lí, cũng không ai nhận ra được là cậu. Một câu “Cậu muốn gặp tôi không?” của Lý Mộ gõ trong chốc lát, lại không gửi đi. Anh ngồi trên xe, tay chống lên khung cửa sổ, kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay, một tay cầm điện thoại, đổi câu “Cậu muốn gặp tôi không” thành “Tôi muốn gặp cậu”, cuối cùng lại thành “Mai mấy giờ ghi hình”. Sau đó gửi đi. Anh có hiểu biết chuyên môn, PK hôm nay Trang Khâm thắng, việc ghi hình mấy ngày sau đều rất nhẹ nhàng. Trang Khâm nhắn lại: “Ngày mai cũng chỉ đi học, chương trình học rất lơi lỏng, mấy tiếng là xong.” Lý Mộ: “Tổ chương trình kết thúc công việc rồi, tối có cho trốn học không?” Trang Khâm dùng meme vạn năng rep lại. Lý Mộ: “Xuống tầng, tôi ở dưới.” Lại xóa xóa tin nhắn. Lý Mộ: “Nhớ cậu.” Trang Khâm đột nhiên lăn một vòng trên giường, Tống Khác đang ngồi xem kịch bản trên giường rất nghi hoặc: “Em không sao chứ?” “Không…” Trang Khâm ngồi dậy, lấy áo khoác treo trên giá mặc vào, “Có chút việc, đàn anh em ra ngoài một lát, mai gặp.” Tống Khác còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đã thấy cậu đi giày đội mũ đeo khẩu trang chạy đi như bay. Cửa lớn quản rất nghiêm, chủ yếu là phòng ngừa người ngoài vào, cư dân xung quanh nếu có chút ý thức, thì hẳn đều biết ở đây đang quay chương trình, làm show thực tế, có ngôi sao. Phóng viên giải trí lại càng nhiều. Chương trình vừa ra tập một, độ hưởng ứng và ratings đều rất tốt, thế là lại thêm một đám paparazzi nữa tới. Trang Khâm muốn ra ngoài, đến thông báo với tổ chương trình, nhưng đây không coi là vi phạm quy định, chỉ quay đến 12 giờ là kết thúc rồi. Trang Khâm vừa xuống tầng vừa nhắn tin: “Anh lái xe? Anh đừng xuống xe, gần đây rất có thể có paparazzi ngồi canh.” Lý Mộ dập thuốc, ném vào thùng rác ven đường, tìm kẹo cao su ở ngăn kéo trong ô tô. Tác giả có lời muốn nói: Lý Mộ: Ngàn dặm đưa pháo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]