Hóa ra có vài người chỉ có lúc nửa tỉnh nửa mơ mới có thể nói thật.
Lý Mộ nghĩ vậy, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.
Sau nửa đêm, anh ngủ trên sofa đặt bên chiếc giường đơn của cậu, chân dài gác trên ghế nhỏ, cánh tay gác lên Spongebob đặt trên lưng ghế, Lý Mộ ngửa cổ ra sau, nắng sớm lọt qua rèm chiếu rọi lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Lý Mộ nhắm hai mắt thò tay kéo rèm xuống, che khuất hơn phân nửa ánh sáng.
Anh thay đổi tư thế, tiếp tục ngủ trên sofa.
Sáng sớm 8 giờ, chuông báo thức vang lên.
Lý Mộ bị đánh thức, không vui mở nửa mắt, thấy người vùi mình trong ổ chăn thò một cánh tay ra, sờ soạng.
Cuối cùng, báo thức đầu giường bị chạm vào, rơi xuống đất, ngừng kêu.
Có lẽ là được thiết kế riêng cho những kẻ ham ngủ nên cũng không kêu liên hồi.
Lý Mộ thấy người trên giường không có phản ứng, chỉ có một cái đầu xù xù trên gối đầu giường, không nhúc nhích lấy một chút.
Lý Mộ xoa xoa cổ mình, lại lần nữa nằm xuống.
Đồng hồ báo thức lại reo, Lý Mộ nhìn Trang Khâm sờ soạng khắp nơi, cuối cùng thò tay xuống dưới đất, nửa người thò ra ngoài giường, ấn tắt báo thức.
Lăn vài vòng trên giường, Trang Khâm ngồi dậy, mắt cũng chưa mở, ngay cả việc trong phòng có thêm một người cũng chưa để ý tới, đầu tóc bù xù đi vào buồng vệ sinh bên cạnh rửa mặt.
Lý Mộ cũng không lên tiếng.
Anh không có anh chị em thân thiết, cũng chưa từng ở chung một phòng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-dien-xuat/1383916/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.