Tiểu Liên thấy trên cánh tay anh treo áo khoác, trong tay còn cầm đồ, tưởng một lát nữa anh có việc phải đi.
Nghi ngờ một chút như vậy, suy xét anh là đồng nghiệp của anh Trang, mới để anh vào: “Nói nhỏ thôi nhé.”
Lý Mộ nương theo ánh sáng chiếu qua cửa, bước vào.
Vốn cũng chỉ muốn vào xem một lát, cũng không phải là tới khám bệnh, không phải không hiểu nguyên tắc này.
Anh đứng bên giường, thấy nửa khuôn mặt Trang Khâm đều bị chăn che khuất, vì tối nên không thấy rõ sắc mặt, nhưng lại có thể nhìn ra được giờ phút này cậu cũng không thấy thoải mái.
Thiếu không khí hít thở, thoải mái được mới là lạ. Lý Mộ ngồi xổm xuống, thò tay dịch chăn của cậu xuống.
Tiểu Liên suýt đã vọt vào: “Anh làm…”
“Shh.” Lý Mộ đứng lên, cuối cùng nhìn vào mắt cậu ta, đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, hai người xuống tầng.
Trong phòng, Trang Khâm xoay người, khẽ mở mắt, thấy xung quanh tối om, tháo nút bịt tai ra.
Cậu nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại đặt gần mép giường, có vài tin nhắn, cậu xem của Tiểu Đao trước, Tiểu Đao gửi tin ba tiếng trước, nói mình vừa xuống máy bay, còn có cả cuộc gõi nhỡ, vì cậu để chế độ im lặng nên không nghe máy.
“Sư ca, em tới rồi… chỉ là em phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Sư ca, hình như em không biết nhà anh ở đâu.”
“Anh chắc là ở gần công ty phải không?”
“Sư ca anh ngủ rồi à?”
Mười phút sau.
“Em gọi taxi tới công ty anh trước rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-dien-xuat/1383912/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.