Tống Tuyền: "..."
Lê Hinh Nhuỵ: "..."
Khi trước bàn bạc lúc đến mời, chị Khả Khả không hề nhắc đến "bất ngờ" này.
Tống Tuyền khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh thấp giọng đáp: "Không sao, hẳn là giờ này tổng giám đốc Quý chưa trở về đâu."
Lê Hinh Nhuỵ vừa định hùa theo thì chợt nghe được tiếng mở cửa.
Hai người lập tức cứng người, quay đầu lại thì thấy cửa đã bị đẩy ra thật.
Quý Cảnh Diệp đang đứng ở cửa.
Anh mặc áo bành tô màu xám nhạt, vai rộng chân dài, cả người lộ ra vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo.
Hơn nữa trong lòng anh còn ôm một bó hoa hồng rực rỡ, tạo ra phần nào tông màu ấm khiến anh có phần bớt sắc bén.
Lúc nhìn thấy bọn họ, anh có vẻ cũng không bất ngờ, chỉ thản nhiên nhìn lướt sau đó đưa mắt về phía Úc Khả Khả đứng ở sau hai người họ.
Sau đó, chợt nghe anh thấp giọng nói: "Có cần anh tránh đi không?"
Hai người: !!!
Sao bọn họ dám để anh tránh đi, nhưng không dám chen miệng vào nói, còn điên cuồng lắc đầu với Úc Khả Khả.
Úc Khả Khả bật cười.
Cô vô cùng vui vẻ đi tới trước mặt anh, nhận lấy bó hoa: "Wow, đẹp quá."
Thấy cô ôm bó hoa hồng đó cười rạng rỡ, gương mặt Quý Cảnh Diệp cũng dịu dàng đi: "Ừm."
Cảm giác tương phản này khiến khán giả vốn còn đang sững sờ lập tức hét ầm lên.
[Hoa hồng tặng cho chị Úc thật này! Oh my god, kết hôn lâu vậy rồi, thế mà tổng giám đốc Quý vẫn tặng hoa ư!]
[Khí chất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703780/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.