Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.
Hề Nguyệt là nhân vật chính, phát biểu một loạt cảm nghĩ khiến người ta xúc động. Sau đó dưới sự chúc mừng của mọi người, cô ta bắt đầu độc tấu đàn violin, sau đó đốt nến cắt bánh ngọt.
Nghe tiếng đàn violin du dương, Úc Khả Khả không nhịn được cảm thán: [Không hổ là nữ thần violin, quả thật rất êm tai.]
Hệ thống tỏ vẻ tán thành: [Mỗi lần cô ta biểu diễn ở nước ngoài, gần như hội trường đều ngồi kín người đó.]
Nhìn thấy Hề Nguyệt chân thành đi về phía bọn họ, cô lại không nhịn được cảm thán: [Có vầng hào quang này sao mà không lên hương được? Sao cứ cố chấp treo cổ ở chỗ Quý Lăng Hàn chứ, cần gì đâu.]
Trước kia cô không thể hiểu được suy nghĩ của Ôn Tuyết, đến giờ cô cũng vẫn không hiểu được Hề Nguyệt.
Chỉ có thể nói trong truyện cũ rích, dù là nam chính hay nữ phụ đều không theo lẽ thường.
... Ồ, cô chưa nói đến Lê Hinh Nhuỵ.
Suy cho cùng là nữ chính, cô ta bị thể chất xui xẻo quấn thân đã rất thảm rồi.
Lê Hinh Nhuỵ: ?
Cô ta đang nhìn chăm chăm vào Hề Nguyệt lại gần thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Úc Khả Khả.
Ánh mắt cực kỳ quen thuộc này khiến cô ta thoáng cái có dự cảm chẳng lành. Nghĩ đến mỗi lần bị nhìn như vậy, hình như cô ấy đều rơi vào trạng thái phiền phức một cách khó hiểu.
Hay là ---
Cô vô thức nhìn quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Hề Nguyệt tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703774/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.