Giọng bà Lý truyền qua micro vang lên rành mạch vang dội trong không trung tại hội trường, thậm chí còn không ngừng vọng lại.
Thế nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Mà lúc này, bọn họ lại nghi ngờ tai mình có vấn đề, vô thức đưa mắt nhìn nhau, cố gắng nhìn xem đối phương có phải nghe được gì hay không.
Thế là lúc này, ngoại trừ bà Lý cao giọng cười khẩy, trong hội trường lại yên tĩnh đến độ như không có sự sống.
... Cậu nghe được chưa?
Cậu cũng nghe được à?
Nên --- là thật hả?
Sau khi xác nhận với nhau, chợt như có sét đánh thẳng vào đầu bọn họ vậy.
Đệch.
Đù.
Đây là chuyện mà bọn họ có thể nghe được sao? Kinh khủng thế sao?
Cuối cùng đã phản ứng lại, cả hội trường lập tức ồ lên!
"Bà Lý vừa nói là ông ta và cô nhỏ... không nghe nhầm chứ?"
"Bà ta còn cố ý nhấn mạnh loạn luân, tôi chắc chắn không nghe nhầm đầu!"
"Không phải chứ, giờ tôi rối quá, Lý Tùng, Lý Tùng đỉnh vậy á?"
"Đợi chút, hình như tôi hiểu ra rồi. Thật ra Lý Diệu là con do Lý Tùng và cô nhỏ loạn luân sinh ra, đồng thời vì để che lấp đi sai lầm này, Lý Tùng còn lén lút g**t ch*t con của bà Lý, thần không biết quỷ không hay tráo Lý Diệu vào."
Nghe được câu tổng kết này, mọi người lập tức lộ ra vẻ hiểu ra, hiển nhiên cũng đều sắp xếp lại đầu mối.
"Nói thế tin đồn tình yêu cổ tích đồn nhiều năm, thật ra từ đầu đến cuối lại chỉ là một âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703758/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.