Trên đường trở về, Úc Khả Khả yên tĩnh đến bất ngờ.
Vừa lên máy bay riêng, thậm chí đến cả ý nghĩ muốn quan sát đánh giá bên trong cũng không có đã trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Quý Cảnh Diệp ngồi bên cạnh cô, rũ mắt nhìn cô gái.
Hàng mi vừa dài vừa dày của cô ngay dưới mí mắt khẽ rung rung tựa như cánh bướm theo nhịp thở. Môi cô còn hơi sưng đỏ, có vẻ cảm thấy chưa quen lắm nên mỗi lần mím môi đều khẽ nhíu mày lại.
Đặc biệt là màu hồng nhạt trước đó hiện ra vì thiếu dưỡng khí đến giờ vẫn chưa tản đi lại càng có vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót, làm ai đó nhìn mà hoàn toàn không dời mắt nổi.
Yết hầu Quý Cảnh Diệp lăn lên xuống.
Anh không nhịn được nghĩ đến trước đó cô bị hôn chỉ có thể thở hổn hển, đôi mắt đen lộ ra hơi nước mờ mịt, cánh môi sưng đỏ hơi hé có phần quyến rũ.
... Hình như hơi quá đà rồi.
Không nên làm thế.
Anh ý thức rõ điểm này.
Nhưng lúc này, Quý Cảnh Diệp vẫn không có ý dời mắt.
Mãi đến khi Úc Khả Khả cựa quậy, không biết sao tự dưng kề vào vai anh, cô vùi đầu cổ anh theo bản năng, cô khẽ cạ cạ, cuối cùng hài lòng ngủ tiếp.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Cảm nhận sợi tóc cô sượt qua cổ, bờ môi mềm mại kề lên da, mí mắt anh giật giật, cuối cùng đành dời mắt.
Mặt anh hờ hững nhìn màn hình máy tính trước mặt, nỗ lực lần nữa đè xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703742/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.