Nói vậy... là có ý gì?
Đại não Nguyên Lịch không hoạt động nổi nữa, người cứng ngắc, nhìn về phía Úc Khả Khả tỏ vẻ chân thành như là thật sự tò mò.
Cái gì mà, người thứ hai mươi ba trong danh bạ điện thoại có tên giống với người trong bản tình ca?
Quý Nhạc Quân...
Quý Nhạc Quân đã làm cái gì?
Phải rồi, bài hát này là quà sinh nhật cô ta tặng mình, người thứ hai mươi ba trong danh bạ cũng là cô ta.
Ngoại trừ cô ta thì không ai có thể làm ra chuyện này.
Suy nghĩ chậm chạp rốt cuộc đã bắt đầu xoay chuyển.
Trong giây lát giống như đột nhiên có tia sét chợt loé, Nguyên Lịch vô thức hồi tưởng lại chuyện xảy ra một ngày trước sinh nhật mình.
Bởi vì anh ta đã sớm hẹn đón sinh nhật với Lạc Vân vào đúng ngày nên đã cố ý bảo Quý Nhạc Quân tới tìm mình trước một ngày.
Quả nhiên cô ta không hề có ý kiến gì, ngoan ngoãn tới căn hộ của anh ta, tặng bài hát này cho anh ta.
Trước khi mở quà, đúng là Quý Nhạc Quân có thẹn thùng nói, đây chính là niềm vui bất ngờ tặng anh ta.
Thế nhưng Nguyên Lịch đọc qua lại không cảm thấy có gì đặc biệt cả, tưởng rằng "niềm vui bất ngờ" mà cô ta nhắc đến có lẽ chính là ẩn ý trong lời bài hát - kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.
Gặp được ánh sáng, tới gần ánh sáng, đuổi theo ánh sáng...
Đây rõ là lời tỏ tình với anh ta.
Ngoài ra, dù là lời bài hát hay là khúc phổ đều khiến Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703734/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.