Úc Khả Khả không biết lúc này Lê Hinh Nhụy đang nghĩ gì, cô vẫn đang đợi tin nhắn.
Thấy đầu dây bên kia mãi chưa trả lời, cô sờ cằm: [Lúc này Nhạc Quân đã phát hiện ra chưa? Không có phản ứng gì quá khích chứ?]
Hệ thống đang quan sát: [Phát hiện rồi, phát hiện rồi. Cô ấy đang quan sát ảnh cẩn thận, không xuất hiện bất cứ phản ứng kháng cự kịch liệt nào.]
Tuy đã xác định được, mấy ngày nay, Quý Nhạc Quân đã phát hiện ra chút gì đó, hơn nữa trải qua đấu tranh tâm lý, hẳn là có thể tiếp nhận được nhưng nghĩ đến kết cục của cô ấy trong truyện gốc, Úc Khả Khả vẫn có phần không yên lòng.
Sau khi nghe được Quý Nhạc Quân không có phản ứng kháng cự, lúc này cô mới tạm thời thả lỏng, lại tò mò hỏi: [Thế giờ cô ấy có phản ứng gì đó? Tin hay không tin?]
[Ờm... Không chắc lắm.] Hệ thống có vẻ hơi do dự: [Cô ấy có vẻ rất bình tĩnh, hình như còn cười... cũng có thể là tôi nhìn lầm?]
Úc Khả Khả: ?
Quý Nhạc Quân trông thấy ảnh mà còn cười á?
Thật sự không đoán được, cô lại không nhịn được truy hỏi: [Cậu chắc chắn không phải là cười khổ? Cô ấy không khóc đúng không?]
Hệ thống khẳng định: [Nói sao thì tôi khẳng định là không có khóc.]
Không khóc là tốt rồi.
Thế thì xem ra, mấy hôm cô ấy trốn trên nhà trên cây đúng thực là đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Dù sao hiện giờ cô ấy phát hiện ra sớm, lúc này trên tay Nguyên Lịch vẫn còn giữ chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703725/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.