Chiêm Viên không để ý đến ánh mắt đằng sau.
Nghe con gái xin lỗi, trong lòng anh ấy chợt chua chát: "Xin lỗi Nhân Nhân, là bố sai, mẹ làm con sợ à?"
"Không đâu ạ, mẹ không nạt con." Nhân Nhân nghĩ lại còn sợ hãi lắc đầu: "Nhưng Nhân Nhân sợ mẹ tức giận lại đánh bố, đau lắm, bố đừng làm mẹ tức giận."
Chiêm Viên siết chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu: "... Được rồi, bố sẽ giải thích rõ cho mẹ, được không?"
"Dạ được!" Nhân Nhân lập tức vui vẻ lên, còn nghiêm túc dặn dò: "Bố mẹ phải hòa hợp đó, chỉ cần nghe lời mẹ là bố sẽ không phải chịu đau nữa."
Chiêm Viên ngước mắt, nhìn ra trời mưa to bên ngoài.
Sắc trời u ám, mây đen nặng nề rơi xuống. Mưa to ùn ùn kéo đến như trút, đập vào lá cây vang lên tiếng "lộp bộp" không dứt, cùng với tiếng gió gào thét như thể đang nhe nanh múa vuốt muốn xé rách tất thảy.
Vẻ trong đôi mắt anh ấy cũng nặng nề tựa mây đen, khẽ "ừm" nhận lời dưới sự giục giã của con gái.
Nhân Nhân khẽ thở ra, trong thoáng chần chừ rồi hỏi với vẻ chờ mong: "Thế bố có thể về sớm chút được không? Con rất nhớ bố."
Chiêm Viên không thể phân biệt nổi, rốt cuộc mỗi câu "Con rất nhớ bố, ước gì bố về sớm chút" là thật sự nghĩ vậy hay là xuất phát từ "lời dạy bảo" của vợ mình.
Anh ấy không chỉ một lần tự hỏi, cố gắng duy trì gia đình như vậy có thật sự là tốt đối với con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703722/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.