Tuy không ngờ Úc Khả Khả lại coi mình là bạn thật, sẽ để ý sắc mặt mình không tốt, nhưng nói gì thì việc này cũng không tiện kể rõ, đương nhiên Diêm Tịnh không cho người khác biết.
Bởi thế cô ta vừa định thuận miệng lấy cớ cho qua chuyện thì đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nếu cô Úc đã biết được chuyện nhà họ Vương thì nhà bọn họ có chuyện gì, có khi cô cũng có thể biết.
Hơn nữa dù không chú ý đi chăng nữa, mới gần đây Quý Cảnh Diệp có bàn chuyện làm ăn với bọn họ, ông Diêm còn đặc biệt mời anh, bảo anh tham gia hôn lễ của mình.
Mặc dù lúc ấy hoàn toàn bị ngó lơ nhưng cậu cả Quý đã biết thì lý nào Úc Khả Khả không biết?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diêm Tịnh thoáng thấy rối rắm, bất chấp phiền não.
Cô ta cố lấy tinh thần, hỏi thăm dò: "Cô Úc nghe nói chuyện nhà tôi rồi sao?"
Úc Khả Khả: "Gì cơ?"
Diêm Tịnh cắn răng: "Thì chuyện ông tôi làm chuyện hồ đồ ấy."
Úc Khả Khả nhẹ nhàng "À" một tiếng, chối đây đẩy: "Tôi không rõ lắm đâu."
Dù cô không thừa nhận nhưng nét mặt lại không thay đổi chút nào, thậm chí không hề lộ ra chút tò mò.
Dáng vẻ này lại càng có vẻ như thật ra cô đã biết rồi, chắc chắn là đã biết chút gì đó, chỉ là nghĩ việc đó là việc xấu nhà họ Diêm cho nên hiện tại chưa hé răng.
Nghĩ đến kết cục trước đó của cô Vương, Diêm Tịnh có chút được an ủi.
Quả nhiên sách lược nịnh cô Úc chính là đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703701/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.