Mặt ông ta vừa tái vừa đen, cảm thấy huyết áp của mình sắp không chịu nổi, cuối cùng một lúc lâu sau mới giữ được vẻ ngoài cười nhưng thực ra trong lòng không cười nổi, nói: "Hi vọng cô Úc nghĩ như vậy thật, mong là hai đứa sẽ về nhà cũ hôm đó nhé."
Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, thấy Úc Khả Khả lại chuẩn bị mở miệng, chú hai Quý lại thầm thấy dự cảm chẳng lành.
Vì thế chỉ thấy ông ta tỏ vẻ như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên lùi về đằng sau một bước rồi miễn cưỡng dùng lý do "Tiếp sau còn có việc" rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Úc Khả Khả không kịp ngăn cản, thật sự có chút tiếc nuối: [Lão cáo già, chạy nhanh quá cơ.]
Khác với chú ba Quý ngốc nghếch, dễ bị kích động, chú hai Quý lại biết cân nhắc tình thế hơn, không những biết tố cáo người khác sau lưng, biết châm ngòi ly gián, thấy tình hình không ổn còn biết bỏ chạy.
Thảo nào ông ta có thể giữ tới đoạn cuối truyện, đến khi sắp kết truyện rồi cuối cùng mới bị nam chính khó khăn tiêu diệt.
Cô phỉ nhổ: [Chỉ biết trốn đằng sau thì gọi gì là đàn ông?]
Hệ thống cũng căm phẫn y chang: [Thì thế, cho nên chỉ có thể gọi là b**n th** thôi.]
Một người một thống chửi thầm chú hai Quý không chơi được nên bỏ chạy xong rồi chuyển sự chú ý về phía Quý Cảnh Diệp.
Úc Khả Khả hắng giọng, nghiêm trang hỏi thăm: "Quý Cảnh Diệp, có phải anh đã quên nói gì với tôi rồi không?"
Quý Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703687/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.