Dù chất lượng giấc ngủ của Úc Khả Khả có tốt thì cũng bị tiếng gọi hồn này đánh thức.
Cô mờ mịt mở to mắt, cứ thế mông lung chạm thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh? Bịt mắt của cô đâu rồi?
Mà nói sao cứ là lạ nhỉ, sao lại sáng vậy chứ.
Còn chưa tỉnh táo lại, Úc Khả Khả lại vô thức lấy bịt tai của mình xuống, muốn biết Quý Cảnh Diệp gọi cô để nói cái gì.
... Ơ? Sao bịt tai của cô cũng không thấy đâu?
Úc Khả Khả chấn động sâu sắc: [Không phải chứ, trước khi ngủ, tôi lại không đeo bịt tai và bịt mắt à?]
Hệ thống: [... À, ừm.]
Không phát hiện hệ thống ậm ừ qua loa, Úc Khả Khả còn hơi khó hiểu: [Nhưng tôi nhớ rõ là tôi đã đeo lên rồi mà... Lạ ghê, chẳng lẽ là tôi buồn ngủ quá nên không phân biệt được à?]
Hiếm khi nghe được Úc Khả Khả nghi ngờ chính mình, Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, mặt lặng lẽ giãn ra.
Dù là ai đều có thể nhận ra được tâm trạng của anh lúc này rất tốt.
Hệ thống không biết nên hình dung hành vi của nhân vật phản diện thế nào: [...]
Không xong rồi, lương tâm hơi đau.
Không rối rắm vấn đề này quá, Úc Khả Khả lại ngước mắt nhìn về phía Quý Cảnh Diệp, đôi mắt hạnh còn thoáng hơi nước, thoạt nhìn cực kỳ trong trẻo động lòng người: "Sao thế, Quý Cảnh Diệp?"
Quý Cảnh Diệp không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn bàn tay mình bị nắm lấy.
Úc Khả Khả nhìn xuống theo ánh mắt anh, lúc này mới nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703647/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.