Không chỉ Quý Lăng Hàn mà lúc này Úc Khả Khả cũng bất ngờ thấy rõ.
Hôm đó cô gọi điện cho Quý Cảnh Diệp, nghe anh hỏi thăm thời gian, tự nhiên cô sẽ hiểu lầm là anh đổi ý, tính tới đón từ sân bay cơ.
Tuy không biết vì sao anh đổi ý nhưng cô vẫn rất sung sướng báo chuyến bay cho anh, tiện thể bày tỏ sự cảm động và tấm lòng cuồn cuộn không ngừng của mình, sau đó bị đầu dây bên kia không nói một lời đã cúp máy.
Chỉ với thái độ lạnh lùng dửng dưng đó, làm thế nào Úc Khả Khả không thể ngờ tới lại có thể thấy được Quý Cảnh Diệp ở đây.
Úc Khả Khả: [Cho nên anh ta hỏi tôi thời gian không phải là thời gian lên máy bay mà lúc lúc nào tổ chức tiệc đóng máy ấy à?]
Hệ thống cũng bất ngờ: [... Rõ là thế rồi.]
Úc Khả Khả: [Anh ta thật là, tôi khóc chết mất.]
Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bước chân tới trước cửa xe.
Cô không hề kiêng dè ghé vào cửa xe, cười híp mắt hỏi: "Quý Cảnh Diệp, anh cố ý tới đón tôi cùng về đấy à?"
Trên tay Quý Cảnh Diệp vẫn cầm mấy tập tài liệu, laptop dưới ánh sáng êm dịu mờ mờ lan ra ánh sáng lạnh y hệt kim loại, rõ ràng là dù trên đường anh vẫn không quên làm việc.
Đúng là kính nghiệp mẫu mực.
Nghe được giọng nói của Úc Khả Khả, anh thoáng nâng mắt vừa vặn đón lấy ánh mắt chứa ý cười của cô.
Có lẽ do đã uống rượu, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703642/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.