Mà đối mặt với sự uy h**p u ám của anh, Úc Khả Khả không hề sợ hãi, còn tò mò dịch gần lại: "Cho nên là anh đi làm gì cơ? Tôi đâu phải người khác, hay là nói chi tiết chút đi?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Không giống với lần trước, tuy cùng ngồi trong xe lại có vẻ cách nhau khá xa, Úc Khả Khả bất ngờ dịch gần lại khiến anh lập tức va vào trong đôi mắt cô.
Đôi mắt hạnh trong vắt đặc biệt xinh đẹp, nhất là lúc cười rộ lên tựa như có ánh sao gieo rắc, dù chỉ trong ánh sáng mờ mờ cũng tỏa sáng lấp lánh.
Khoảng cách gần quá rồi.
Quý Cảnh Diệp ý thức được rõ ràng. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tay Úc Khả Khả đang chống lên tấm đệm bên cạnh, ngay gần bên cạnh chân anh. Khoảng cách vô cùng thân mật này khiến anh cực kỳ không quen nhưng lại nhất quyết không muốn để lộ trước mặt Úc Khả Khả.
Vì vậy Quý Cảnh Diệp cứ thế lạnh lùng nhìn cô chăm chú, người vô thức căng ra.
Quả nhiên, Úc Khả Khả không phát hiện ra anh không quen, thấy toàn thân anh tỏa ra hơi thở kháng cự nguy hiểm, tự nhiên cho rằng anh chỉ đang đề phòng cô thôi.
Nhưng dáng vẻ này của anh, thoạt nhìn thật sự đáng yêu.. không đúng, rất chảnh.
Úc Khả Khả thầm cảm thán: [... Thật là thích ghê.]
Hệ thống: [Tỉnh lại đi chế, tôi cảm nhận được khả năng một giây sau cô phơi thây nằm trong hòm rồi.]
"Đừng căng thẳng vậy chứ." Úc Khả Khả trầm ngâm, tính lừa gạt: "Thế này đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703637/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.