Tối chủ nhật vì Ngọc với Hoàng tổ chức tiệc nên Cô một mình đi tới chỗ hẹn.Cô mệt mỏi vì chuyện hôm qua tâm trạng nặng nề bước đi một mình suy nghĩ nên làm như nào vì chuyện đó
Thảo Phương...Cậu đi một mình sao?- Cậu đi đằng sau Cô
Ừ- Cô nghe giọng cũng biết là ai nên cũng không muốn ngoảnh lại
Vậy chúng ta đi chung đi- Cậu thấy Cô vẫn lạnh nhạt có chút buồn nhưng vẫn đi lại gần Cô nhìn Cô cười
Sao cũng được- Cô nhẹ nhàng gật đầu.Rồi hai người cùng đi nhưng chẳng ai nói với ai câu nào không khi trở nên ngột ngạt khó tả
Mặt Tôi dính gì à?Sao Cậu cứ nhìn Tôi?- Cô đã muốn tránh ánh mắt của Cậu nhưng Cậu cứ nhìn Cô khiến Cô có chút đau lòng
Cậu có chuyện gì sao?- Cậu nhìn Cô lo lắng
Không có gì!Tôi hơn mệt nên như thế thôi!Cậu không quen với con người bây giờ của Tôi thì Cậu có thể đừng quan tâm Tôi mà- Cô không nhìn lại mà bước đi
Không có!Tớ không có ý đó Tớ chỉ lo cho Cậu thôi!- Cậu sợ Cô hiểu lầm ý mình nên đi nhanh đến gần Cô
Cậu quan tâm Tôi vậy sao?- Cô nhìn Cậu,Cô đã cố gắng không quan tâm đến chuyện trước đó để nhìn vào mắt Cậu
Đúng...Tớ thực sự rất quan tâm Cậu!Cậu là người đặc biệt với Tớ thật đấy!- Cậu nói rồi nắm lấy bàn tay Cô âu yếm khiến Cô có chút giật mình
Ừ!Đi thôi muộn rồi!- Cô gật đầu cười nhìn Cậu đi trước,câu nói đó của Cậu khiến Cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-chang-toi-thich-cau-ban-cung-ban/2107321/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.