Dạ Kiếm Hàn biến thành Dạ Đản Đản, không chỉ không có tu vi mà còn không có cả kí ức.
Kế hoạch của Sở Mộ Vân mất nhiều thời gian như vậy là để chờ đợi khoảnh khắc này.
Công lược Tham ăn trưởng thành là chuyện vô cùng khó, nhưng công lược Dạ Đản Đản như tờ giấy trắng lại là chuyện rất dễ dàng.
Nuôi dưỡng nhiều cũng đã thuận tay.
Một Tham lam xinh đẹp có bệnh, một Phẫn nộ chó săn, thêm một Dạ Đản Đản quỷ súc nữa... Hay lắm, tìm được ba bạn học làm thành một bàn mạt chược.
Tuy Dạ Đản Đản chỉ to bằng nửa quả bóng, nhưng tương lai là một nam nhân cường đại vô song nên từ khi còn là trứng nước y đã không giống người bình thường.
Ví dụ như... Sở Mộ Vân ôm y ở trong lòng, y liền cọ xát không ngừng.
Sở Mộ Vân lôi y ra đặt trong lòng bàn tay, y vẫn không vui mà lắc lắc.
Sở Mộ Vân bật cười: "Rốt cuộc ngươi muốn ở đâu?"
Dường như Dạ Đản Đản nghe hiểu mà bắt đầu lấy đà- Sở Mộ Vân sợ y bị rơi vỡ tan, kết quả tên này vững vàng nhảy lên vai hắn.
Sở Mộ Vân: "..."
Nhưng đây không phải là nơi mà Dạ Đản Đản theo đuổi, tuy góc nhìn từ vai rất tốt nhưng vẫn không so được với trên đầu!
Dạ Đản Đản tỏ vẻ không chịu: Đản Đản ta phải chiếm được vị trí cao nhất. Vì thế y lại bắt đầu lấy đà hướng đến đỉnh đầu Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân đỡ lấy quả trứng.
Trứng ta không có mắt nhưng không ngăn cản được hoa văn trên vỏ trứng chuyển động thể hiện sự bất mãn của mình.
Sở Mộ Vân nheo mắt: "Không muốn biến thành trứng xào cà chua thì ngoan ngoãn cho ta."
Dạ Đản Đản không hiểu cái gì gọi là "trứng xào XXX" nhưng y là quả trứng thông minh nên vẫn biết đây không phải từ tốt đẹp gì.
Tính tình của chủ nhân không tốt, Dạ Đản Đản đành "nén giận".
Tương lai còn dài, sẽ có ngày y leo lên đầu hắn!
Sở Mộ Vân không biết Dạ Đản Đản trong lòng mình đang nuôi dưỡng khát vọng như thế nào, hắn nhét y trong lồng ngực rồi khoan thai đi đến thành Mộ Quang.
Bởi vì sự hưng thịnh của Lăng Vân Tông mà tòa thành nhỏ liền kề ngày càng phồn vinh, cổng thành to rộng hoành tráng, trên tháp còn có thủ vệ. Tuy chỉ là những người tình nguyện nhưng y phục rất chỉnh tề.
Sở Mộ Vân vào thành, dọc theo con đường là khu chợ buôn bán đủ những thứ đồ. Trước đây thì Sở Mộ Vân không thèm nhìn, nhưng bây giờ tâm trạng hắn rất tốt nên chậm rãi vừa đi vừa nhìn.
Cuối cùng tìm được một thứ rất hữu ích.
"Túi tiền này giá bao nhiêu?"
Hắn chỉ vào một cái túi nhỏ lòe loẹt.
Người bán hàng nói: "Một linh châu xám." Đơn vị tiền tệ của Yêu giới là linh châu, cấp bậc lần lượt là xám, trắng, lam, lục, tím...
Một linh châu xám tương đương với một tệ của trái đất, giá cũng như nhau.
Sở Mộ Vân ném xuống một linh châu lam, dưới ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng cầm lấy cái túi.
Túi tiền hắn chọn rất "đẹp", hoa đỏ nền xanh, hoa cực kỳ to, màu xanh cũng rất đậm, nhìn qua... cực kì giống áo khoác hoa.
Càng đặc biệt hơn là túi tiền còn xuyên một sợi dây xanh, nụ cười nơi khóe miệng Sở Mộ Vân càng đậm khi nghĩ đến đó.
Hắn lôi Dạ Đản Đản ra.
"Ta mua quần áo cho ngươi."
Dạ Đản Đản ngắm nghía.
Sở Mộ Vân cười: "Đẹp không, tốn rất nhiều tiền đấy."
Dạ Đản Đản không phân biệt được thế nào là đẹp, thế nào là xấu.
Sở Mộ Vân: "Nếu ngươi mặc chắc chắn mọi người sẽ khen đẹp."
Dạ Đản Đản nảy lên, cảm thấy sai sai nhưng Sở Mộ Vân lại không cho y cơ hội để suy nghĩ, hắn túm lấy quả trứng đen nhét vào túi tiền sặc sỡ.
Dạ Đản Đản vừa tròn vừa trơn, cái đầu cũng không nhỏ- dù sao cũng to bằng bàn tay người trưởng thành, so với trứng ngỗng còn lớn gấp đôi.
Nhưng túi tiền nhỏ lại là vật mang bên người, nhét trứng vào thì không vừa, vẫn lộ chóp đầu ra ngoài.
Trùng hợp chính là sợi dây xanh lủng lẳng phía sau "tiêu sái" tung bay theo gió.
Linh: (。・//w//・。) cục cưng đã gặp qua không ít nhưng hồ ly dường như không có giới hạn về liêm sỉ.
Sở Mộ Vân không quấy rầy chuyện tốt của hồ ly. Đợi khoảng nửa canh giờ, bên trong cuối cùng cũng xong việc, tiếng thở dốc của ba người dừng lại. Có vẻ làm tình với đôi huynh đệ song sinh không tệ, Sở Mộ Vân không cần vào xem cũng phát hiện tu vi của hồ ly nhỏ tiến bộ hơn nhiều...
Đợi đôi huynh đệ song sinh rời đi, Sở Mộ Vân mới vào phòng.
Hồ ly nhỏ chỉ khoác áo ngoài trong suốt, mái tóc mềm mại như suối trượt xuống, dừng ở bờ vai trắng nõn vô cùng quyến rũ.
Nó cho rằng hai người kia vừa đi đã quay lại, cất giọng lười biếng nói: "Ca ca, a Ngọc..."
Nó vừa quay lại đã thấy được khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
Hồ ly nhỏ cười khổ: "A Mộc ca..."
Sở Mộ Vân: "Chơi có vẻ rất vui."
Hồ ly nhỏ vội vàng nhấc tay bảo đảm: "Ta có nghiêm túc tu luyện, cực kì... nghiêm túc là đằng khác!"
Sở Mộ Vân: "Tay."
Cánh tay trắng như tuyết của hồ ly nhỏ giơ về phía hắn.
Sở Mộ Vân xem qua, khóe miệng hơi nhếch: "Vừa náy khí tức của hai huynh đệ kia rất phù hợp với ngươi, nếu thích có thể qua lại nhiều lần."
Hồ ly nhỏ nghe vậy lập tức vui vẻ: "Ta cũng cảm thấy rất phù hợp, hai cây đúng là..."
Sở Mộ Vân liếc nhìn nó, hồ ly lập tức im lặng.
Sở Mộ Vân lấy đồ chuẩn bị cho nó ra: "Ngươi dùng đan dược này định kì để bồi bổ cơ thể; học thuộc công pháp này, bảy ngày sau ta sẽ quay lại kiểm tra."
Vận khí bạc của hồ ly nhỏ rất đặc biệt, chỉ là tu vi hiện tại của nó không đủ, không thể chịu được, suốt ngày làm bậy với người khác. Rất nhiều vận may sẽ bị dính vào người hoan ái với nó, tuy có thể từ từ tụ vận may nhưng không có lợi cho việc tu hành.
Hiếm khi có hai huynh đệ tương thích với khí tức của nó, làm tình sẽ cùng nhau tiến bộ. Có thêm đan dược phụ trợ và công pháp này thì tu vi của nó sẽ tăng rất nhanh.
Sở Mộ Vân muốn đi tìm Lười biếng nên cần một viên khí vận đan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]