Chương trước
Chương sau
Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Sao ngươi biết thân thế của ta?"

Y sống bao lâu chính mình còn chẳng biết, năm tháng dài như vậy, muốn ngược dòng về cuội nguồn thì khó như thế nào? Đây vốn là chuyện không thể nào.

Sở Mộ Vân cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói ra ba chữ: "Tu La Vực."

Nụ cười bên khóe miệng Dạ Kiếm Hàn khựng lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Sở Mộ Vân không định trả lời câu hỏi của y.

"Đồng ý hay không? Ngươi giúp ta bảo vệ cơ thể Lăng Túc Vân, ta giúp ngươi tìm ra bí mật này."

Vẻ mặt hời hợt của Dạ Kiếm Hàn biến mất, y nghiêm túc nhìn hắn.

Sở Mộ Vân không nhiều lời nữa, chỉ nhìn thẳng y. Ánh mắt hai người giằng co, thăm dò lẫn nhau, phỏng đoán mục đích của đối phương.

Dạ Kiếm Hàn không phải Lăng Huyền, y biết các kỹ năng nói chuyện. Nếu y để người khác dắt mũi thì cuối cùng sẽ rơi vào tấm lưới lớn, không ý thức được mình bị mắc kẹt trong đó.

Chưa nói đến tâm tư nam nhân này thâm trầm như thế nào.

Ánh mắt Dạ Kiếm Hàn di chuyển, nhìn Lăng Túc Vân đã chết rồi hỏi: "Ngươi có cách khiến gã sống lại sao?"

Sở Mộ Vân biết mình không nên nói nhiều, Dạ Kiếm Hàn sẽ không tin hắn.

"Ta tinh thông thuật luyện đan."

Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nhếch môi nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh này, chỉ sợ sẽ có hai người điên cuồng tranh giành ngươi."

Sở Mộ Vân im lặng.

Dạ Kiếm Hàn nói: "Chắc ngươi từng nghe rồi phải không? Thẩm Thủy Yên ở Vụ Thanh Cung và Tạ Thiên Lan của Vạn Tượng Cung, bọn họ vì một người sống lại mà tốn mấy ngàn năm, đảo lộn cả Nhân giới và Yêu giới... Nghe nói đến bây giờ vẫn không có kết quả."

Sở Mộ Vân cong khóe môi: "Ý ngươi là chuyện bọn họ không làm được thì ta cũng không làm được đúng không?"

Giọng điệu Dạ Kiếm Hàn ôn hòa: "Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi. Chấp niệm quá sâu chưa chắc là chuyện tốt, chuyện đã đến nước này sao không bình tĩnh đối mặt?"

Y lại chuyển về chủ đề cũ.

Nhưng sao Sở Mộ Vân có thể bị y lừa?

"Nếu ngươi đã nhìn thấu ta thì cũng nên hiểu... ta cũng giống như ngươi."

Trong đôi mắt đen của Dạ Kiếm Hàn hiện lên vẻ tàn khốc.



Sở Mộ Vân nhẹ nhàng hỏi: "Nếu không có chấp niệm thì còn sống làm gì?"

Dạ Kiếm Hàn nheo mắt, nghiền ngẫm những lời này của Sở Mộ Vân. Thật ra trong lòng y đã rõ ràng nhưng lại không muốn thừa nhận.

Sở Mộ Vân cũng không ép buộc y, chỉ chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc tại sao ngươi biết những chuyện này?"

Dạ Kiếm Hàn giễu cợt cong khóe miệng: "Không phải ngươi biết về Tu La Vực sao?"

Y chơi chữ, Sở Mộ Vân cũng hùa theo: "Chỉ dựa vào con rối và thuật Đại Hành là có thể đoán ta đang bảo vệ Lăng Huyền sao?"

Dạ Kiếm Hàn ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên: "Đừng nói nhảm nữa, ta có thể thỏa thuận giao dịch với ngươi, nhưng có một vấn đề ta cần biết."

Sở Mộ Vân nheo mắt: "Bảo vệ cơ thể Lăng Túc Vân không phải là chuyện khó với ngươi."

Dạ Kiếm Hàn: "Nhưng ta cũng không cần ngươi nói ra thân thế của ta." Y nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Sở Mộ Vân biết y muốn hỏi gì, hắn đang cân nhắc xem có đáng giá hay không.

Dạ Kiếm Hàn: "Hoặc là ngươi có thể tìm một Thân Xác Tương Ứng khác, mất bao nhiêu thời gian cũng không rõ."

Sở Mộ Vân nhướng mày: "Ta tìm ra Lăng Túc Vân chỉ mất một trăm năm."

Dạ Kiếm Hàn vô cùng thông minh: "Vậy ngươi tìm đi." Nếu có thể tìm được thì sao Lăng Mộc tâm cơ này có thể làm giao dịch với y? Y giết hắn nhiều lần như vậy, hơn nữa còn đặt bẫy cả tình nhân nhỏ của hắn, Lăng Mộc không đào hố chôn y đã là kì tích.

Đương nhiên... không thể loại trừ khả năng bây giờ tên tiểu tử này đang đào hố.

Sở Mộ Vân không tìm ra Thân Xác Tương Ứng thứ hai, hơn nữa hắn cũng cần đến Tu La Vực một chuyến.

Dạ Kiếm Hàn đã biết quá nhiều. Trong tình huống này mà muốn công lược y thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt.

Sở Mộ Vân nhíu mày, chậm rãi nói: "Nói ra vấn đề ngươi muốn biết đi."

Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn: "Cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?"

Mặt Sở Mộ Vân không đổi sắc: "Lăng Mộc."

Dạ Kiếm Hàn: "Ta đang hỏi ngàn năm trước ngươi là ai?"

Sở Mộ Vân hơi nhíu mày.

Dạ Kiếm Hàn nói: "Ngươi biết đấy, ta muốn điều tra một người không phải là chuyện khó. Ta tiếp cận Lăng Túc Vân đã phát hiện ra con rối, thuật Đại Hành và cuối cùng là trận pháp. Một ngàn năm nay ngươi thật sự là Lăng Mộc, vậy trước đó ngươi là ai?"

Y ép hỏi Sở Mộ Vân: "Ngàn năm trước tu vi của ngươi đã rất cao, cái tên Lăng Mộc lại không được ai biết đến, như thể xuất hiện từ hư không... Hơn nữa sao ngươi lại tìm được hang động kia? Sao lại phát hiện ra Lăng Huyền? Vì điều gì lại muốn cứu y?"



Sở Mộ Vân vẫn im lặng.

Dạ Kiếm Hàn nhìn thẳng hắn: "Bất cứ ai làm gì thì đều có mục đích, tại sao ngươi lại làm những chuyện đó?"

"Ta thích y."

Dạ Kiếm Hàn cười: "Ngươi chỉ lừa được tên tiểu tử tóc đỏ thôi."

Sở Mộ Vân không nháy mắt nhìn y: "Ngươi biết để làm gì?"

Dạ Kiếm Hàn nheo mắt: "Ta có giao tình với Thẩm Thủy Yên."

Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn là vẻ nghi hoặc và khó hiểu, dường như bản thân cũng không biết Thẩm Thủy Yên là ai.

Nhưng trong lòng hắn...

Linh cục cưng: "Má, má, má, má ơi! Cục cưng sắp bị hù chết rồi ┌(.Д.)┐ヽ(*.>Д<)o゜w(Д)wヾ(`Д)Σ (°△°︴... (ở đây đã lược bỏ rất nhiều icon)

Sở Mộ Vân an ủi nó: "Đừng sợ, bọn họ chỉ quen biết bình thường thôi."

Dù sao cũng là người đứng đầu Yêu giới, cho dù không thân thiết nhưng vẫn biết danh hào của nhau.

Hơn nữa tính cách Thẩm Thủy Yên từ trước đến nay đều là chê mọi chuyện chưa đủ lớn, hận không thể thông báo với toàn thiên hạ rằng "Thẩm Vân là của y", cho nên người khác biết cũng không có gì là lạ.

Vẻ ngoài của hắn lại giống Thẩm Vân đến năm, sáu phần. Cũng không bất ngờ cho lắm nếu Dạ Kiếm Hàn liên tưởng đến hắn.

Nhưng chuyện khiến Sở Mộ Vân ngạc nhiên lại là Dạ Kiếm Hàn phát hiện từ lúc nào? Là lần đầu gặp mặt? Hay sau khi biết được thuật Đại Hành?

Thẩm Vân chết ở Xá Thân Trận, mà trận pháp này yêu cầu ngộ tính rất cao.

Thuật Đại Hành cũng là bí thuật bị thất truyền từ lâu. Số người ở Yêu giới biết được nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà người bố trí hoàn mỹ được trận pháp này lại càng ít.

Sở Mộ Vân nghĩ tới chuyện này, trong lòng cũng đã có quyết định.

Dạ Kiếm Hàn im lặng chờ hắn.

Sở Mộ Vân nhếch môi cười: "Thẩm Vân là Băng Linh Thú."

Dạ Kiếm Hàn nói thẳng: "Đúng vậy, là Băng Linh Thú sau khi dùng Xá Thân Trận thì không còn tình yêu."

"Vậy ngươi cũng biết Băng Linh Thú vĩnh viễn là Băng Linh Thú."

"Chưa chắc." Dạ Kiếm Hàn cười đầy ẩn ý: "Dù sao ngươi cũng lợi hại như vậy, có thể chơi một đám người xoay vòng vòng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.