Buổi sáng của ngày hôm sau, lúc này đồng hồ vừa điểm lúc sáu giờ sáng. Căn phòng nhỏ trong khu kí túc xá của cô vẫn đang chìm trong giấc mộng, rèm cửa vẫn còn đóng kín. Ánh nắng nhẹ của buổi sớm chiếu xuyên qua tấm màn để vào phòng, bấy giờ một tiếng chuông bất ngờ vang lên làm những người trong phòng đều bất giác trở người.
Âm thanh ấy xuất phát từ chiếc điện thoại của cô, vì còn đang trong tình trạng say ngủ nên Khả Di liền vùi mình trong chăn không có ý định bắt máy. Nhưng mãi tiếng chuông vẫn chưa dứt, lần này thì cô đầu hàng thật rồi. Cánh tay sờ soạng khắp giường, cuối cùng cũng chạm trúng vào chiếc điện thoại nhỏ ở đầu giường. Cô ấn nút nghe rồi nói vào loa với tông giọng mũi, cô nói:
-"Cho hỏi ai vậy ạ ?"
-"Dậy thôi lợn nhỏ ơi, tranh thủ anh qua dẫn em đi ăn sáng."
Lúc này cô bừng tỉnh hẳn, vội để điện thoại ra xa rồi dụi mắt nhìn vào màn hình. Không nhầm, cái tên "Chú già" đập thẳng vào đại não của cô. Lúc tối khi còn ở nhà hàng anh đã đề nghị việc trao đổi số liên lạc của cả hai, cô không ngần ngại đồng ý.
-"A anh đợi tôi một lát, cơ mà có đến thì dừng xe giống hôm qua được không ?" Cô rất ngại nếu mọi người thấy và đem cô làm đề tài bàn luận. Anh không nói gì thêm, chỉ "ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Câu chuyện đánh thức và sửa soạn của cô cũng đã ngót nghét trôi qua được nửa giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phac-tong-sung-hanh-co-nhoc-vo-tam/2840553/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.