-"Anh làm sao vậy ? Khi không lại xin cho tôi về sớm ?" Cô nhất thời không kịp thích ứng với bộ mặt đầy sát khí kia, ngẫm lại mới dần nhận ra và cho rằng anh đang ghen nhưng cô không muốn vạch trần.
-"Anh biết em không ngốc đến mức không hiểu."
Theo sau câu nói đó là biểu hiện như trút giận của anh khi bắt đầu đạp chân ga cho xe lăn bánh nhanh trên đường. Cô ngồi kế bên chỉ biết cất giọng nhằm xoa dịu anh:
-"Anh bình tĩnh, chỉ là người ta vô tình đỡ tôi thôi mà."
Dù không nói gì, chỉ trưng ra một loại biểu cảm duy nhất là tức giận cố kìm nén để không buông lời tổn thương đến cô. Nhưng sâu bên trong, lòng anh đã bắt đầu dậy sóng đấu tranh tư tưởng. Gì mà "vô tình" ? Không có gì gọi là vô tình cả, câu nói của cô nhất thời làm anh suy diễn ra một tình huống khác trong đầu. Là cô đang bênh vực cái tên nhóc ranh đó sao ? Càng nghĩ càng thêm bực tức trong lòng, anh tấp xe vào bên vệ đường một cách chớp nhoáng.
Cái phanh gấp của anh làm cô nhất thời chúi người về trước, rất may vì bản thân đã cài dây an toàn. Nhìn sang người bên cạnh với khí thế bức người, biểu cảm tức giận khi nãy ngày càng tăng cao chứ không có dấu hiệu thuyên giảm. Cô nhìn sang bên kia đường thì thấy có vài ba hàng nước, liền nảy ra trong đầu chắc phải đi mua một chai nước rồi mời anh uống để giúp anh hạ hoả chứ cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phac-tong-sung-hanh-co-nhoc-vo-tam/2840545/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.