Anh không nói, không rằng liền bước một mạch ra đến phòng ngủ. Thở hắc ra một hơi tỏ vẻ chán chường rồi nằm sấp, tay chân tự do, mặt vùi vào gối kê đầu trên chiếc giường lớn. Không lâu sau đó liền thấy một thân nữ nhân đặt người ngồi xuống giường, gương mặt biểu thị ý ba phần bất lực, bảy phần như ba. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra lay người anh, miệng không ngừng xoa dịu chú bé ba mươi hai tuổi đang dỗi kia.
-"Em xin lỗi mà, anh giận em hả ?"
-"Anh ơi, em lỡ ghẹo anh tí thôi mà. Tha lỗi cho em nha ?"
Đáp lại cô vẫn là một khoảng trời yên tĩnh, anh hất tay cô ra khỏi người mình. Làm hành động hệt những đứa trẻ giận dỗi mà dịch người ra xa phía góc giường, tránh tiếp xúc với nguyên nhân gây nên cơn bực nhọc của bản thân.
"Ôi trời, tui sắp điên mất thôi !" - Ý nghĩ vừa được hiện ra trong đầu cô. Nhìn xem hành động của anh bây giờ có khác nào một đứa nhóc chỉ vài tuổi đầu không cơ chứ ? Quả nhiên trong dân gian có một câu nói truyền miệng mà đến tận bây giờ cô mới được kiểm chứng thực hư, đó là:"Đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn."
Cô chỉ còn cách hoá thân vào vai cô giáo mầm non mà đi dỗ dành con nít, nhưng khổ nỗi đứa trẻ cô gặp này có phần hơi to xác so với "các bạn đồng trang lứa" rồi. Dịch người về phía anh đang nằm, cô vừa đưa tay xoa nhẹ vào tóc liền thấy anh phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phac-tong-sung-hanh-co-nhoc-vo-tam/2840510/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.