Chương trước
Chương sau
Khi đèn ánh sáng bay khuất mắt người nhìn cũng chính là lúc khởi hành xuất trinh, đoàn người diễu hành ban nãy đã thay đổi vị trí, hai bên đứng đầu là Sở Bách Niên và Trình Thiếu Sương, lâu lắm rồi mới thấy hai người họ sóng vai mà đi nên fan cặp của hai người lên tus xào bài còn nhanh hơn xào dưa, chưa đầy 10 phút lại lên hot search điên cuồng gào thét.

"Trời trời trời mau xem kia hai người họ định sóng vai mà đi đó"

+82662..

"Đấy là điều tất nhiên, ai cũng biết hai bên đại diện cho "cường và nhu" sẽ đi song song nhau mà, chỉ có điều lần này là hai người họ nên mang cảm giác khác quá, dù đã quen biết lâu nhưng vẫn cứ cảm thấy xa cách như nào ấy"

+625..

"Bậy bậy bậy cô đừng nói vậy, Sương Nhi và Sở thiếu tướng đã quen biết từ nhỏ sau có thể có quan hệ xa cách được kia chứ, buổi lễ long trọng họ tỏ ra nghiêm nghị là bình thường đừng làm quá lên để yên cho họ tự vui vẻ với nhau đi"

+8262727...

"Đúng đúng đúng, cô nói đúng trọng tâm nè"

+2676..

Lời tuyên thệ cuối cùng chính là dấu hiệu kết thúc buổi lễ, hai bên đứng đầu sẽ thị uy dẫn đầu đoàn người đi đến biên giới.

Suốt cả quá trình không có sự thiên vị bất kì ai bất cứ hào môn gia thế nào, quân nhân phải chịu khổ cực dù có thiết bị tân tiến nhất họ vẫn phải tự lực mà đi, đây cũng coi như là sự rèn luyện mở đầu ở quân đội.

Sở Bách Niên và Trình Thiếu Sương đều cúi đầu chào hai người đứng đầu là Sở Khẩn và Trình Hải Đào, khi nhận được chỉ thị hai người hướng sang chào dân chúng toàn tinh cầu thật sâu, hình ảnh này mãi về sau vẫn không ai quên được.

Fan cặp cũng lấy ảnh này ví như tục bái đường thành thân rất có duyên phận mà lưu giữ lâu dài.



Sau đó đoàn người dần di chuyển đến khi khuất lối mọi người mới dần tản ra.

Viên Noãn Noãn đỏ hốc mắt nhìn chăm chú hai người đầu hàng.

Gương mặt và thần thái của hai người nổi bật lấn át tất cả, quả nhiên nếu cô không cố gắng hơn thì sau này sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với hai con người tài sắc vẹn toàn đó nữa.

Trong suốt ba năm không dài không ngắn Viên Noãn Noãn cố gắng học tập quân y, do được Trình Hải Đào để ý và trợ giúp cô miễn cưỡng hoàn thành khoá đào tạo loại giỏi, tuy không được điểm tên trong danh sách vàng như sẽ được tham gia phá án và cứu chữa cùng quân đội.

Miễn cưỡng bước vào quân đội của tinh cầu tân tiến Vi An Hiếu Thuận.

Cấp bậc trong quân đội phân chia vô cùng gắt gao, cô tốt nghiệp loại giỏi nhưng thuộc cấp bậc thấp chỉ có đi làm tạp dịch cho các bác sĩ khác hỗ trợ họ nhặt lá thuốc hay quét dọn giường chiếu cho bệnh nhân nằm, tuy công việc thấp kém nhưng Viên Noãn Noãn lại khá hài lòng với công việc này.

Sang đến năm thứ tư, mùa đông vừa đến biên giới đã mọc lên một ổ dịch bệnh nghe nói là do cẩu tặc thừa dịp trộn thức ăn cho gia cẩm dẫn đến trăm binh sĩ mắc bệnh, đội ngũ quân y đi theo không nhiều, khó lòng cứu chữa hết được chưa kể dịch bệnh lan nhanh, thoáng cái đã lây cho hơn ngàn người nhiễm.

Quân đội nghe tin lập tức truyện tập quân y và y tá đến biên giới bằng máy bay chuyên dụng một phen, Viên Noãn hiện tại đã làm được nửa năm đã sớm quen với đủ loại công việc, tuy cô không giỏi chữa bệnh nhưng có tài chăm sóc nên bệnh nhân ở đây rất thích gặp cô, vì vậy mà họ đã tiến cử cho cô tham gia cùng.

Viên Noãn Noãn vô cùng cảm kích, cô vừa lo vừa sợ, cô lo cho Sở Bách Niên và Trình Thiếu Sương bao nhiêu thì lại sợ hãi bấy nhiêu.

Cô chưa có kinh nghiệm đến bên giới cũng chưa ra khỏi thành phố bao giờ nên hiển nhiên trong lòng có kinh hãi, nhưng dù thế Viên Noãn vẫn ý thức được đây là cơ hội có một không hai để thu hẹp khoảng cách giữa cô và Sở Bách Niên cũng như kiểm tra an toàn cho A Sương của cô.

Một công đôi việc

Ngại gì mà không đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.