Thiệu Đường cảm thấy lạnh muốn chết, toàn thân cứng đến không thể động, thật sự rất muốn dùng hết sức mà đánh đầu mình vài cái! Vì sao còn phải ngốc ở cái chỗ này a? Ngại mệnh mình dài quá ư? Tuy rằng đại bộ phận lí trí chưa bị tuyết đóng băng nói cho mình, hiện tại phải lập tức xuống núi, nhưng không biết có phải đã thật sự bị đông thành khối băng hay không, thân thể lại không nghe đại não khống chế, vẫn như trước ngồi ở chỗ này.
Nhìn Hồng Thất Công trước mắt, Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến, rất muốn hỏi một câu, lão nhân này thực sự là Bắc Cái Hồng Thất Công ư? Không phải cái người tên là Chu Bá Thông à? … Nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống …
“Thật sự không ăn?” Hồng Thất Công cầm một con rết lên, để trước khuôn mặt nhỏ nhắn lắc qua lắc lại, sau đó bỏ vào miệng của chính mình, khoa trương mà nhấm nuốt, “Không ăn là tổn thất lắm a, ăn ngon mà.” Đây đã là con rết thứ mười một, và cũng là câu nói thứ mười một được lặp lại.
“…” Hiện tại Thiệu Đường đã biết cái gì gọi là tập mãi thành thói quen, cái gì gọi là thấy nhiều không lạ, nhìn con rết bị nướng đến cháy vàng hết nửa canh giờ … cảm giác đã chết lặng …
“Thật sự không ăn?” Lặp lại lại lặp lại, Hồng Thất Công cầm con rết trong tay, tựa như nó vẫn còn sống, vùng qua vẫy lại, “Không …”
Nói được một nửa, lại đột nhiên im bặt, Thiệu Đường không khỏi giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2471077/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.