“Xuy –” một tiếng, tim mọi người đều như sắp rớt xuống bụng. Hiện tại tất cả đều bị Dương Quá làm hoảng sợ, một kiếm kia không đâm vào Hác Đại Thông, mà nó chỉ sượt qua, “Xuy” một tiếng trở về vỏ.
“Dương Quá, ngươi…” Hác Đại Thông nghe thấy tiếng trường kiếm bị cắm vào vỏ thì ngạc nhiên, “Ngươi sao lại…” Dương Quá không giết mình? Sao có thể như thế? Y rõ ràng hận mình đến tận xương tủy!
Dương Quá không nói gì, ánh mắt thản nhiên quét qua Hác Đại Thông. Hác Đại Thông trầm mặc trong chốc lát, ôm quyền thi lễ với Quách Tĩnh, “Quách đại hiệp, việc hôm nay xem như xong. Hai bên đều có sai, quá khứ cũng đã là quá khứ.” Lại nói tiếp, “Anh Hùng Đại Hội ngày mai, chúng ta sẽ không quấy rầy.” Dứt lời dẫn theo ba người còn lại rời khỏi phòng.
“Không sao rồi.” Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, kết cục như vậy tốt hơn trên sách nhiều, kéo kéo Dương Quá nói: “Chúng ta cũng đi thôi, đừng quấy rầy Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ.”
“Không vội!” Hoàng Dung giữ lại Thiệu Đường đang muốn bước đi, nói: “Quá nhi, mặc dù chuyện Hác đạo trưởng đã không còn truy cứu, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ lắm, ngươi hãy công đạo một chút.”
Thiệu Đường nhíu mày, hảo một câu “Chúng ta vẫn chưa rõ lắm”! Không chờ Dương Quá mở miệng, đã lạnh lùng cất tiếng, “Hoàng bang chủ nói đùa, chút việc nhỏ ấy sao có thể để ngươi hao tâm tổn sức chứ? Không biết Hoàng bang chủ đây là muốn rõ cái gì? Chúng ta sẽ chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2471049/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.