Vệ Đường còn đang chi chi ngô ngô không biết nên trả lời thế nào, bỗng cảm giác có người đụng mạnh vai mình, giương mắt nhìn thì thấy mấy tên đạo sĩ đang vội vội vàng vàng chạy vào, thần sắc kinh hoảng đến bên cạnh Quách Tĩnh, nhỏ giọng nói mấy câu.
“Di?” Thiệu Đường không khỏi hưng phấn, người của Toàn Chân Giáo đến báo tin, báo tin gì, đương nhiên là báo cho Quách Tĩnh, đoàn người của Kim Luân Pháp Vương đã đến rồi!
“Sao đột nhiên lại cao hứng?” Dương Quá trông thấy bộ dáng vui mừng lộ rõ của Thiệu Đường, khó hiểu hỏi.
Thiệu Đường cười trộm, “Có người tới phá hoại.” Nói xong lại vỗ vai Dương Quá: “Đến đến, Dương đại hiệp, đã đến lúc mời ngươi xuất thủ rồi!”
Dương Quá càng nghe càng mơ hồ, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng kèn, không ngừng phát lên thanh âm “Ô ô”. Quách Tĩnh hơi nhíu mày, lập tức đứng lên, Hoàng Dung cùng phu thê Lục trang chủ bên cạnh cũng đứng dậy, theo Quách Tĩnh ra đại thính. Nhất thời tất cả các anh hùng hào kiệt đều theo ra cửa xem náo nhiệt.
Thiệu Đường vội vàng muốn xem Kim Luân Pháp Vương có bộ dáng thế nào, cũng đứng lên, liền bị Dương Quá giữ chặt, ấn ngồi lại trên ghế. Gia Luật Tề bên cạnh hỏi: “Dương huynh, Thiệu huynh, các ngươi không đi xem?”
“Gia Luật huynh cứ đi trước.” Dương Quá không đợi Thiệu Đường lên tiếng đã nói.
Gia Luật Tề gật đầu đáp ứng, cùng Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình ra ngoài xem náo nhiệt.
“Sao lại không ra xem?” Thiệu Đường khó hiểu.
“Vì sao phải xem?” Dương Quá không đáp mà hỏi ngược lại.
Hắc tuyến… Thiệu Đường không khỏi liếc mắt xem thường… Quả nhiên, đại hiệp luôn không giống với người khác. Bất quá, ngẫm lại, trên sách cũng có viết đại hiệp không nhất định là người cuối cùng đi ra… Đây không phải gọi là… làm dáng chứ?
Vì vậy Thiệu Đường cũng yên tâm ngồi xuống, nhưng luôn rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, đáng tiếc người vây xem quá nhiều, đông nghịt, chỉ có thể thấy một đoàn đang đứng, căn bản không biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì. Tiếp đó liền nghe thấy đám người nhốn nháo lên. Thiệu Đường đối với Anh Hùng Đại Hội này thì quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tuy rằng không nhìn thấy nhưng có thể đoán được tám chín phần, ba người Kim Luân Pháp Vương, Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba nhất định muốn đoạt chức vị minh chủ võ lâm này.
“Cổ bị dài ra rồi này.” Dương Quá nhìn Thiệu Đường cố gắng rướn cổ, bộ dáng trông thật vất vả, không khỏi chế nhạo: “Muốn vào giúp vui sao? Ngươi không biết võ công, cẩn thận mình hí hửng ra ngoài rồi lại gặp tai họa.”
“Đương nhiên muốn!” Thiệu Đường không chút do dự trả lời. Đây chính là Anh Hùng Đại Hội, thời hiện đại sao có thể thấy được cảnh này chứ. Cuối cùng nịnh nọt nói: “Không phải có ngươi hay sao. Võ công của ngươi tốt như thế, ta còn sợ bị thương?”
“Điều này cũng đúng.” Dương Quá không thèm khiêm tốn, bộ dáng vờ như đây là sự thật, gật đầu.
Thiệu Đường trong lòng thầm liếc mắt xem thường… Thật đúng là tự sướng mà. Lúc này bên ngoài phi thường ồn ào, mọi người không nhịn được la hét cổ vũ. Thiệu Đường biết tình huống hiện tại ở bên ngoài nhất định là Lỗ Hữu Cước không địch lại Hoắc Đô, Hoàng Dung liền ra tay đánh bại Hoắc Đô.
Con ngươi chuyển một vòng, Thiệu Đường nói: “Uy! Dương Quá ngươi nếu không ra ngoài thì sẽ không thể gặp cô cô đó.”
“Ngô?!” Dương Quá cả kinh, hỏi: “Cô cô đến đây?”
Thiệu Đường bĩu môi, thấy y sau khi nghe được tin tức thì lập tức vui mừng, trong lòng có chút mất hứng, khô khan nói: “Ngươi nếu không ra ngoài, thì thật sự không thể nhìn thấy Tiểu Long Nữ nữa.”
“Thật sao?” Dương Quá nghe vậy từ trên ghế nhảy xuống, “Chúng ta đi mau!”
Thiệu Đường còn chưa hết giận, không kịp phản ứng, tay đã bị kéo mạnh, “Ai nha” một tiếng, bị Dương Quá kéo vào đám người, lúc ngẩng đầu lên thì đã bị kéo đến hàng đầu.
Thiệu Đường chưa kịp phát tác, chợt nghe cách đó không xa một người cao giọng nói: “Như vậy đi, chúng ta luận võ ba trận, nếu bên nào thắng hai trận, thì sẽ làm minh chủ.”
Hoắc Đô! Giống y như những lời được miêu tả trong sách, Hoắc Đô trước mắt cùng trong sách nói không có gì khác biệt, cầm chiết phiến trong tay, nhìn vào liền biết đây là người xuất thân hiển hách. Ngữ khí của hắn tuy rằng cung kính, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy không thoải mái, không có chút cảm giác khiêm tốn nào.
Mọi người nghe xong lời của Hoắc Đô thì không khỏi bắt đầu nghị luận, Dương Quá buồn cười nhìn bọn Quách Tĩnh Hoàng Dung nghe xong thì thần sắc ngưng trọng, vì thế cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai Thiệu Đường: “Thiệu Đường, ngươi cảm thấy thế nào?”
“…!…” Lui! Thiệu Đường chỉ cảm thấy bỗng nhiên có một luồng nhiệt khí phả lên cổ mình, lúc Dương Quá nói chuyện khoảng cách quá gần, đôi môi khép mở tạo nên sự đụng chạm như có như không trên vành tai. Tình huống như thế dọa Thiệu Đường nhảy dựng lên, theo bản năng lui ra sau mấy bước, lập tức bị Dương Quá giữ chặt.
“Ngươi cảm thấy bọn họ có đáp ứng hay không?” Dương Quá cười xấu xa xem nhẹ sự vô thố của Thiệu Đường, hỏi thêm lần nữa.
“Đương nhiên, đương nhiên sẽ đáp ứng.” Khuôn mặt Thiệu Đường tựa như muốn bốc cháy, đầu lưỡi bắt đầu cứng lại.
“Cũng đúng.” Dương Quá gật đầu đồng ý, “Đại hiệp mà, chú trọng nhất là mặt mũi, không đáp ứng thì người khác sẽ nghĩ là họ sợ.” Nói xong lại liếc mắt nhìn những người được xưng là nhân vật đứng đầu của Trung Nguyên, “Ngươi thử đoán xem, tỷ lệ thắng cuộc là bao nhiêu?”
“Không có!”
“Ngô?!” Câu trả lời này khiến Dương Quá cả kinh. Phi thường khẳng định, không chút nghĩ ngợi?
Thiệu Đường thưởng thức biểu tình kinh ngạc khó có được trên mặt Dương Quá, nói: “Bọn họ không có phần thắng, nhưng…” Nói đến đây thì dừng một chút, thần thần bí bí tiếp lời: “Bọn họ không có, nhưng ngươi có a!”
“Ta?” Dương Quá càng thêm kinh, hỏi: “Vì sao? Võ công của ta cũng không xuất thần nhập hóa như vậy.”
Thiệu Đường cười, vì sao? Kia đương nhiên phải hỏi Kim Dung rồi, đây là kịch bản do ông ta viết ra mà.
“Được! Chúng ta đáp ứng!” Hoàng Dung đột nhiên lên tiếng, xung quanh lập tức im lặng, mọi người đình chỉ thảo luận. Hoàng Dung còn nói thêm: “Tại hạ so trận đầu, lệnh sư huynh so trận thứ hai, tôn sư so trận thứ ba, đã xác định không thay đổi. Có được hay không?”
“Tự nhiên.” Hoắc Đô giơ chiết phiến, rất có phong độ mà gật đầu.
“Hảo!” Hoàng Dung nghe xong thì phấn chấn, nói khẽ với người bên cạnh: “Chúng ta thắng chắc rồi!”
Quách Tĩnh bên cạnh nghe xong cũng thấy cao hứng. Thiệu Đường cùng Dương Quá đứng bên trái, hiển nhiên nghe rất rõ ràng. Thiệu Đường không dám tùy tiện cười lớn, chỉ hé miệng lắc đầu. Hắn sao lại không biết, trên sách cũng có tình tiết này, Hoàng Dung tràn đầy tự tin, cho nó là diệu kế, vạn vô nhất thất, ai có thể ngờ, kết cục vẫn là đối phương thắng!
“Thế nào? Thiệu Đường cảm thấy có gì đó không ổn sao?” Hoàng Dung thất sắc, hành động lúc nãy của Thiệu Đường đương nhiên không qua khỏi mắt nàng.
Thiệu Đường nghĩ nghĩ, không biết có nên nói ra không, nhưng nghĩ nghĩ, tình tiết trong này đã bị mình quấy rồi mấy lần, còn sợ gì nữa chứ? Quá lắm thì sau này nếu trở về được thì mình viết thêm một quyển Thần Điêu Hiệp Lữ “chính tông” nữa, “Kế sách Điền Kỵ đua ngựa tuy hay, nhưng cũng… không ổn.”
Kinh! Hoàng Dung không khỏi cả kinh, nàng luôn chắc chắn sẽ có thể thắng địch với kế “Điền Kỵ đua ngựa”, không ngờ hắn cũng biết kế sách này, nhíu nhíu mày, nói: “Ta cũng nghĩ biện pháp này – Điền Kỵ đua ngựa! Chúng ta phải tìm người có võ công tốt đánh hai trận đầu, vậy thì trận thứ ba với Kim Luân Pháp Vương sẽ bất chiến mà thắng… Biện pháp này sao lại không ổn?”
“Là…” Thiệu Đường vừa mở miệng, Quách Phù bên cạnh đã giành trước mắng hắn: “Ngươi cái tên không biết võ công thì nói cái gì? Kế sách mà nương ta nghĩ ra có gì không ổn? Chẳng lẽ ngươi cùng phe với bọn man di kia à? Thành tâm muốn bọn ta thua trận!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]