“Ngươi thật…” Thiệu Đường không khỏi buồn cười, một tay chống cằm, bất đắc dĩ ngồi trên tảng đá lớn bên sông, nhìn Dương Quá đang bận rộn trước mặt.
Dương Quá kéo Thiệu Đường đi rất xa, thật sự muốn tự tay xuống sông bắt cá cho hắn ăn. Thiệu Đường đương nhiên không cho y xuống bắt cá, y vừa hồi phục, nếu lại vào nước lạnh, chẳng phải sẽ bệnh càng thêm bệnh? Nhưng con người Dương Quá không có khuyết điểm gì, chỉ là rất cứng đầu, chuyện y đã muốn thì cho dù người khác có nói thế nào, khuyên thế nào, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của y, nghe lời người khác như gió thoảng bên tai, còn có thể tìm ra một đống lí do để “phản thuyết phục”, khiến cho Thiệu Đường cực kỳ bất đắc dĩ.
Thiệu Đường lắc đầu, cũng không kiên trì thêm, để Dương Quá đi, mình thì ngồi bên cạnh chờ y bắt cá. Chẳng lẽ nằm mấy ngày nên Dương Quá bị nghẹn? Một người như vậy, sao có thể gọi là ngoan ngoãn chứ? Nếu thật sự bị bệnh, nói không chừng còn có thể ngoan ngoãn. Nghĩ đến đây, Thiệu Đường thật sự có chút bội phục Tiểu Long Nữ, bên trong Cổ Mộ, trong nơi hắc ám lại lạnh lẽo đó, sao Tiểu Long Nữ có thể khiến Dương Quá im lặng suốt hai năm? Có lẽ nếu đổi là mình, một giây cũng không chịu nổi…
Thiệu Đường vừa gật đầu, Dương Quá đã vội vàng xuống sông, thật ra y không ngờ Thiệu Đường sẽ chấp nhận, dù sao thương của mình vừa tốt, hoặc nói ngay cả tốt cũng chưa tới. Nói không sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2470987/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.