Chương trước
Chương sau
Thiệu Đường ngã bệnh mấy ngày, nghẹt mũi sốt cao đau họng hết mấy ngày cuối cùng cũng khỏi hẳn. Hắn biết mình vốn chỉ bị bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại, lớn như vậy có ai mà không cảm nhận được mình sốt cao hay sốt nhẹ, nhưng Dương Quá lại cứ hấp tấp vội vã làm lớn chuyện, bắt hắn mỗi ngày phải nằm trên giường chứ đừng nói là đi đâu.

Đợi đến lúc hai người tới Tuyệt Tình cốc thì đã hơn mười ngày sau. Thiệu Đường buồn bực chết được, không cần phải nói, Tiểu Long Nữ có chậm đến đâu cũng tới rồi, hơn nữa cho dù chạy đi chạy về cũng đủ thời gian!

Hai người chưa kịp vào cốc đã thấy một lục y nữ tử, người đó không phải Công Tôn Lục Ngạc thì còn ai vào đây. Vốn là ngày ấy trước khi rời đi Thiệu Đường đã nói tin Cừu Thiên Xích chưa chết cho Công Tôn Lục Ngạc. Công Tôn Lục Ngạc nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đến nơi mà Thiệu Đường nói xem xét, kéo Cừu Thiên Xích từ dưới đáy cốc lên. Cừu Thiên Xích vừa được cứu, chuyện đầu tiên làm đó là tìm Công Tôn Chỉ báo thù, mặc dù cả hai tay hai chân bà đều tàn phế, nhưng Công Tôn Chỉ tuyệt đối không ngờ người vốn đã chết mấy mươi năm lại sống lại, hắn không có bất cứ chuẩn bị nào.

Cừu Thiên Xích dùng kế chiếm đoạt Tuyệt Tình cốc, Công Tôn Chỉ bỏ chạy. Tất cả tình tiết đều tiếp diễn như trong nguyên tác, Cừu Thiên Xích biết đại ca của mình bị Hoàng Dung và Quách Tĩnh giết chết, vừa đúng lúc đó Tiểu Long Nữ lại đến đây tìm Công Tôn Chỉ lấy giải dược.

Cừu Thiên Xích đương nhiên sẽ không giao giải dược cho nàng, qua nhiều lần giao thiệp, mọi chuyện cần thiết đều trở về theo nguyên tác.

Cừu Thiên Xích muốn Tiểu Long Nữ lấy đầu của Quách Tĩnh và Hoàng Dung đến để đổi giải dược! Tiểu Long Nữ đương nhiên biết Dương Quá vô cùng tôn trọng Quách bá bá và Quách bá mẫu của mình nên nàng cũng không mạo phạm. Nhưng… nếu đây là cách duy nhất để cứu Dương Quá, nàng sẽ làm.

Công Tôn Lục Ngạc cảm kích Thiệu Đường đã cho mình biết tin mẹ chưa chết nên kể tất cả mọi chuyện cho hắn. Dương Quá nghe xong kinh ngạc, nâng tay nhẩm tính, nếu tốc độ của Tiểu Long Nữ nhanh, vậy e là bây giờ đã đến địa cảnh Tương Dương…

Thiệu Đường bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn một vòng, đến Tuyệt Tình cốc rồi, chưa kịp ổn định đã phải chạy tiếp.

Đến khi hai người chạy về Tương Dương thì độc hoa Tình ở trong người Dương Quá đã đủ mười tám ngày rồi! Chỉ còn lại mười tám ngày thôi.

Dương Quá vừa về, chuyện đầu tiên làm là đi tìm Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ không biết Dương Quá đã nghe qua giao dịch của nàng và Cừu Thiên Xích, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khó tránh khỏi hơi chột dạ, lắp ba lắp bắp hỏi sức khỏe Dương Quá thế nào.

Hoàng Dung như phát hiện ra điều gì, thái độ với Dương Quá lại thêm vài phần khúc mắc. Còn Quách Tĩnh khi thấy Dương Quá thì mừng rỡ, sáng ngày thứ hai đã dẫn y đi tuần thành, Thiệu Đường đương nhiên cũng đi theo.

Lúc này Tương Dương gặp nguy, đại quân Mông Cổ đang đóng quân ở cách đó không xa. Ba người cưỡi ngựa dạo một vòng, cuối cùng đến bên cạnh cửa thành, xuống ngựa.

Gió ngoài cửa thành hơi lớn khiến Thiệu Đường nhìu mày. Bãi đất trống trước cửa thành dường như có dấu vết vừa giao chiến không bao lâu, khắp cả mặt đất đều thấm đầy máu tươi, không phải màu vàng của đất, mà là màu đỏ sậm tiêu điều, làm cho người đặt chân lên nó phải rùng mình.

“Lạnh.” Dương Quá vươn tay nắm tay Thiệu Đường, quả nhiên bàn tay đối phương rất lạnh.



“… Không phải.”

Dương Quá không buông tay, y vốn muốn ôm Thiệu Đường vào lòng, nhưng nhìn quanh bốn phía, vì cố kỵ nên chỉ xoa đầu đối phương.

Trên cổng thành có rất nhiều binh lính, thấy Quách Tĩnh đến đều bày ra vẻ nghiêm túc. Dương Quá giương mắt nhìn, rõ ràng chưa đến mùa đông nhưng trông tòa thành có vẻ đìu hiu, mặt trời ngã về tây phủ xuống một tầng bi thương… không thể thay đổi, cũng chẳng thể xóa đi.

“Quách bá bá… còn có thể thủ Tương Dương được không…?” Dương Quá do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, có lẽ lúc này không thích hợp hỏi chuyện…

Quách Tĩnh trầm tư một lát, những người khác nghe câu này cũng lặng đi.

Quách Tĩnh im lặng nửa ngày sau mới nói: “Ta và Quách bá mẫu của ngươi đã từng đàm luận rất nhiều về chuyện này, cuối cùng chỉ có thể ‘cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi’.”

Thiệu Đường đã sớm biết hắn sẽ nói vậy, nhưng Dương Quá khi nghe thấy lại rất chấn động, mọi người xung quanh cũng có thêm một điều suy ngẫm.

Một luồng gió thổi qua, Thiệu Đường rùng mình… Đúng vậy, cuối cùng chỉ có thể “cúc cung tận tụy đến chết mới thôi”… thành Tương Dương cuối cùng sẽ bị phá, bị thất thủ! Còn Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng giống với ý cuối của câu nói này, “cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi”! Cuối cùng chỉ còn lại một mình Quách Tương…

Nhìn ra phương xa… sau đó, trong sách không nhắc đến Dương Quá… Thiệu Đường suy nghĩ có phải khi đó Dương Quá cũng ở thành Tương Dương chăng? Mà thành Tương Dương bị phá, vậy, Dương Quá sẽ thế nào… hoặc, lúc ấy có thể Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã ẩn cư nơi cổ mộ, vốn không quan tâm đến tin tức bên ngoài nữa…

Dương Quá thấy Quách Tĩnh im lặng, mày kiếm nhíu lại, không nhịn được nói: “Quách bá bá đừng quá lo lắng, quân Mông Cổ mặc dù nhiều nhưng dân chúng Tương Dương sẽ không chắp tay giao thành ra đâu.”

Quách tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy, Mông Cổ đã điều động một lực lượng lớn quân đội tiến công Tương Dương, Tương Dương lại thế đơn lực bạc… nhưng mảnh đất Tương Dương này đối với Đại Tống mà nói là một nơi rất quan trọng, không thể thất thủ được… ta đã phát thư mời rất nhiều bằng hữu võ lâm đến Tương Dương trợ giúp. Quá nhi, khoảng thời gian này Tương Dương gặp nguy, Quách bá bá cũng hy vọng ngươi có thể ở lại đây, vì Tương Dương dốc một phần sức lực.”

“Ta hiểu, Quách bá bá.” Dương Quá gật đầu, “Dù sao ta và Thiệu Đường cũng không bận việc gì, Quách bá bá không nói chúng ta cũng sẽ ở lại đây.”

“Tốt, tốt.” Quách Tĩnh nghe thế, vui vẻ vỗ vai Dương Quá, “Tương Dương có Quá nhi ở đây ta cũng an tâm một chút… đúng rồi, thân thể Quá nhi sao rồi? Nhất Đăng đại sư gửi thư đến nói vẫn chưa tìm được Đoạn Trường Thảo, còn cần thêm một chút thời gian.”

“Không sao…” Dương Quá khẽ nhíu mày, “Quách bá bá không cần lo lắng.”

Nhưng Thiệu Đường lại cau chặt mày, không nói gì, sắc mặt đen đi một ít… vẫn chưa tìm được…

“Thiệu Đường, không cần lo đâu, chẳng phải vẫn còn thời gian hay sao.” Dương Quá trông thấy Thiệu Đường mất hứng, tâm tình tốt lên mấy phần, cười ha ha nói.

Hừ, Thiệu Đường liếc nhìn Dương Quá đang bày ra vẻ lấy lòng bên cạnh, mình thật đúng là lo lắng đến mù quáng rồi, chánh chủ người ta còn không nôn nóng nữa mà! Còn có tâm tình giúp người khác, trong khi đó mạng nhỏ của y còn không giữ được… khẽ thở dài, có lẽ trong mắt mình Tống triều có hưng hay suy cũng không liên quan gì, dù bây giờ có bị diệt cũng chẳng đáng tiếc, dù sao mỗi triều đại Đường Tống Nguyên Minh đều đã được chú định sẵn rồi, Đại Tống sớm muộn cũng sẽ vong dù không phải bây giờ, chẳng qua nó chưa đến mà thôi.

Thiệu Đường nhìn Dương Quá… nhưng đối với Dương Quá có lẽ không như vậy…

“Quân Mông Cổ mặc dù hùng hậu nhưng dù sao cũng là kẻ xâm lược, chạy khỏi địa bàn của mình đến nơi khác chắc chắn cần lương thảo…” Thiệu Đường suy nghĩ, đột nhiên nói, hắn mặc dù không có kiến thức quân sự nhưng đã từng xem qua một số tiểu thuyết lịch sử…

“…” Quách Tĩnh và Dương Quá nghe thấy lời của Thiệu Đường, đều nhịn không được đưa mắt qua chờ hắn nói tiếp.

Thiệu Đường nhăn mặt, “Nhưng, kế này chỉ có thể tạm thời giải trừ nguy hiểm…”



Quách Tĩnh trầm tư một hồi, nói: “… Tạm thời cũng tốt, chờ đến lúc viện binh tới.”

“Đúng.” Dương Quá gật đầu, để Thiệu Đường nói tiếp.

“Kế này các ngươi cũng biết.” Thiệu Đường vừa cười vừa nói: “Hỏa thiêu!” Nói đoạn nâng tay chỉ ra rừng cây ở phía xa, “Quân Mông Cổ ở đó đúng không, chúng ta làm theo cổ nhân, tìm người phóng hỏa là được. Cây cối là chất dẫn, càng nhiều cháy càng mạnh.”

Mắt Quách Tĩnh sáng rực lên, Dương Quá tiếp lời: “Nhưng… chúng ta không biết lương thảo đặt ở nơi nào, nếu phóng hỏa có thể sẽ đánh rắn động cỏ. Nếu lửa không cháy tới thì chỉ khiến địch nhân càng thêm đề phòng, sau này muốn đánh lén e là càng khó hơn…”

“Quá nhi nói đúng.” Quách Tĩnh nhíu mày gật đầu.

“Không ngại.” Thiệu Đường cười lắc đầu, “Không làm được một lần thì làm hai lần.”

“… Có ý gì?” Quách Tĩnh hỏi.

Thiệu Đường trả lời: “Chúng ta đợi cho thời tiết thích hợp rồi phóng hỏa, vì có cây cối nên sẽ khiến địch nhân bận rộn một lúc, cho dù chúng ta không đốt được lương thảo của chúng cũng không quan trọng… chờ đến khi chúng rút kinh nghiệm rồi, nhất định sẽ chém sạch cây cối xung quanh quân doanh, đề phòng chúng ta lại phóng hỏa. Lúc ấy chúng ta sẽ bắt mấy ngàn chim sẻ, đến thời cơ thì thả chúng đi, dù cây cối đã chết nhưng chim vẫn cần thức ăn. Chúng ta chỉ cần xem nơi nào có nhiều chim tụ tập nhất thì nơi đó chẳng phải là kho lương thảo của họ sao? Sau đó cho người lẻn vào rồi phóng hỏa chẳng phải sẽ giải quyết được.”

“Kế này quả tuyệt diệu!” Quách Tĩnh nghe xong vui mừng, “Quân Mông Cổ mất đi lương thảo sẽ tạm an phận. Mặc dù chỉ có thể tạm thời giải trừ nguy hiểm, nhưng có vẫn tốt hơn không.”

Dương Quá nhếch môi, đến gần Thiệu Đường nói: “Thiệu Đường thật thông minh…” Muốn vươn tay ôm hắn vào lòng, đáng tiếc nơi này nhiều người quá, mà da mặt đối phương lại mỏng…

Thiệu Đường cũng cười, “Không phải ta thông minh, biện pháp này là do ta xem được trong sách rồi nói theo thôi, không biết hữu dụng hay không.”

“Hữu dụng! Đương nhiên hữu dụng!” Quách Tĩnh vui mừng nói: “Ta lập tức trở về thương lượng với Dung nhi.” Nói rồi vội vàng xuống thành lâu.

Dương Quá trông thấy Quách bá bá của mình như thế cũng bật cười, nắm tay Thiệu Đường xuống cổng thành nói: “Chúng ta cũng về thôi, nơi này gió lớn, bệnh của ngươi vẫn chưa hết, đứng lâu quá sẽ tái phát.”

Bĩu môi, Thiệu Đường cho Dương Quá một đấm nói: “Ta vô dụng như vậy sao?!”

“Sao có thể chứ?!” Dương Quá giả vờ ngạc nhiên nhìn Thiệu Đường, đi đến cầm cương ngựa, “Thiệu Đường của ta sao có thể vô dụng chứ? Kế sách này chẳng phải là Thiệu Đường nghĩ ra sao.” Nói rồi nhìn bóng lưng đang giục ngựa chạy về của Quách Tĩnh, “Ngươi xem Quách bá bá kìa, vui vẻ như đã gặp phải cái gì vậy.”

Dương Quá nói rồi, đột nhiên một tay đặt lên vai một tay ôm eo Thiệu Đường, mỉm cười, “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Lời vừa dứt, Thiệu Đường đã cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, nháy mắt bị đối phương bế lên ngồi trên lưng ngựa, Dương Quá thì ngồi phía sau hắn, một tay vòng qua eo, một tay cầm cương. Sau đó là âm thanh như cười như không bên tai, “Ngồi vững, đi đây.”

“… Này…” Thiệu Đường nhanh chóng cầm chặt bàn tay đang nắm dây cương của Dương Quá, “Ngựa của ta…”

“Đừng lo.” Dương Quá cười khẽ, vung dây cương thúc ngựa đi tới, “Ngươi xem, chẳng phải ngựa của ngươi đang tự đi theo sao.”

“…” Thiệu Đường im lặng quay đầu lại, con ngựa kia quả thật đang ngoan ngoãn đi theo… thế là thật sự không còn gì để nói, đành im lặng ngồi trong lòng Dương Quá…

Dương Quá mỉm cười, “Ngựa của Quách bá bá đều thuộc loại hiếm thấy khó gặp, vô cùng nghe lời.”



Đến khi hai người trở lại phủ thì mọi người sớm tụ tập, xem ra Quách Tĩnh cũng đã nói với Hoàng Dung kế sách của Thiệu Đường, Hoàng Dung đang cau mày suy nghĩ.

Dương Quá dắt Thiệu Đường tới, Quách Tĩnh liếc mắt đã thấy, vui vẻ bảo hai người ngồi xuống.

Quách Phù đang ngồi bên cạnh Hoàng Dung, nàng không hiểu cái gì gọi là đánh lén hay binh pháp, chỉ thấy rất nhàm chán, thấy mọi người không ai nói gì thì càng buồn bực hơn. Đột nhiên cảm giác có người bước vào, ngẩng đầu thì thấy là Dương Quá và Thiệu Đường. Cảnh tượng Dương Quá nắm tay Thiệu Đường đập thẳng vào mắt Quách Phù, nàng khinh bỉ hừ một tiếng, sắc mặt không chút hòa nhã.

Dương Quá thấy nhưng không nói gì, mắt nhàn nhạt đảo qua không ngừng lại giây nào. Thái độ này càng khiến lòng Quách Phù thêm khó chịu.

“Kế sách này tốt thì tốt nhưng…” Hoàng Dung ngập ngừng nói.

“Có vấn đề gì sao Dung nhi?” Quách Tĩnh thấy Hoàng Dung chưa nói hết, lập tức hỏi.

“Chỉ là, lần đầu phóng hỏa có lẽ dễ dàng, nhưng lần thứ hai sẽ không còn dễ như vậy nữa, đối phương nhất định sẽ cẩn thận đề phòng. Người chúng ta phái đi phóng hỏa phải có võ công cao mới được… Chúng ta nên phái ai đi…” Hoàng Dung nói.

“Thì ra là chuyện này.” Quách Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới, đương nhiên là ta dẫn người đi…”

“Không được! Tĩnh ca ca!” Hoàng Dung không chờ Quách Tĩnh nói xong đã phản đối: “Tĩnh ca ca không thể nào rời khỏi thành Tương Dương, nếu quân Mông Cổ đến đây đánh lén thì sao? Vậy chẳng phải Tương Dương không có ai trấn thủ sao!”

Hoàng Dung liếc nhìn Dương Quá đối diện, nói: “Thật ra, ta cảm thấy người thích hợp nhất là Quá nhi…”

“Quá nhi mặc dù võ công cao, nhưng…” Quách Tĩnh nghe vậy nói. Nhiệm vụ lần này nguy hiểm, mặc dù võ công của Dương Quá tốt nhưng nếu muốn lông tóc vô thương và bình an trở về thì…

“Tĩnh ca ca.” Hoàng Dung nói tiếp: “Ngươi cũng từng nói, nơi này ngoài Tĩnh ca ca ngươi, chỉ có võ công của Quá nhi là tốt nhất. Chẳng lẽ ngươi muốn ta mang theo cái thai lớn này đến quân doanh Mông Cổ sao…”

“Quách bá bá, hay là để ta đi…”

Hoàng Dung nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, mắt hạnh mở to… Dương Quá nói…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.