Thời gian trôi qua rất chậm, một giây như thể dài thêm vậy, nhưng dù trôi qua chậm thì nó vẫn cứ qua. Thiệu Đường hoàn toàn không có tin tức về Dương Quá, làm cho cậu mỗi ngày mỗi khắc đều nhớ mong hắn, nhớ đến người kia lúc băng lãnh, lúc cuồng ngạo lại càng nhớ hình ảnh người kia…lấy lòng mình. Nhưng dù vậy, trong lòng Thiệu Đường đã bình ổn rất nhiều, còn ít lo lắng, cậu tin tưởng, tin tưởng hắn còn sống…..
Thiệu Đường đôi khi suy nghĩ cậu đang ở trong cuốn Thần Điêu Đại Hiệp, nếu ngay cả nhân vật chính cũng không còn nữa…. Không biết này quyển sách có còn tồn tại hay không?
Người đến núi Chung Nam rất ít, trừ bỏ dưới chân núi là mấy hộ nhà làm nông, vì thế cực hiếm thấy có người đến, lại càng đừng nói đến căn nhà nhỏ nằm khuất sâu, một bóng người cũng khó thấy. Thiệu Đường trừ bỏ xuống núi kiếm chút đồ ăn, thời gian còn lại đều đứng ở cửa căn phòng nhỏ. Hắn không biết Dương Quá khi nào thì sẽ tìm đến, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, người đến căn nhà nhỏ này lại là một người khác!……
Ngày ấy khi mới qua giờ ngọ, Thiệu Đường lại một mình ngồi ngốc ở trong phòng, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng càng ngày càng gần, không khỏi căng thẳng. Hắn không biết là ai đến đây. Là người xa lạ trùng hợp đi ngang qua? Hay là……
Tóm lại âm thanh vang lên khiến cho Thiệu Đường giật mình nhảy dựng lên, cơ hồ là dựa vào bản năng vài bước chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2470925/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.