“…… Tóm lại là một lời khó nói hết.” Dương Quá không nỡ cho Thiệu Đường biết độc tình hoa trong người hắn giờ chưa biết đã hết hay chưa sợ cậu lo lắng, mà hiện tại trong người hắn lại có một loại độc khác, hơn nữa còn không biết là độc gì!“Chúng ta trước rời đi nơi này rồi nói sau……. Ta có điểm mệt mỏi.” 
Thiệu Đường vốn muốn kiên quyết hắn không nói thì mình không đi, Dương Quá người này lại còn ngắt lời mình, làm mình quên mất việc phải mắng hắn một trận. Mới vừa hạ quyết tâm, lại nghe Dương Quá nói hắn mệt mỏi, Thiệu Đường không khỏi cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nói tóm lại, Dương Quá hiện giờ toàn thân đều là bụi đất, không biết đã chạy bao nhiêu ngày, trông hắn thật sự có chút mỏi mệt. Hơn nữa vừa rồi hắn nôn ra một ngụm máu lớn, trên mặt hơi trắng, càng làm cho Thiệu Đường có chút đau lòng. 
“…… Kia……” 
Dương Quá thấy cậu buông tha việc truy hỏi, nhếch miệng vui vẻ cười, hắn biết chiêu này dùng được, vẫn là Thiệu Đường đau lòng hắn, lại cho hắn cảm giác có một con mèo trong lòng mình cọ qua cọ lại a. 
“Dương Quá! Ngươi dám ở Trùng Dương cung hành hung người khác, lại còn dùng thủ đoạn vô cùng độc ác!” 
Dương Quá vốn tính cùng Thiệu Đường rời đi nơi này, vốn dĩ chuyện ở đây với hắn một chút quan hệ cũng không có, ai biết được hắn còn chưa bước được nửa bước, cách đó không xa có kẻ lại lớn tiếng gào thét chửi rủa, làm cho trong lòng hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2470920/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.