Chương trước
Chương sau
Quách Phá Lỗ nhíu mi, không biết vì sao lại tức giận, đưa khủy tay đánh vào cằm Gia Luật Tề, rồi cố đẩy hắn ra.

Gia Luật Tề bỗng nhiên ăn đau, sửng sốt một chút, nhìn thấy đối phương đẩy mình ra lui về sau, sợ cậu không cẩn thận mà té xuống liền đưa tay chết trụ cổ tay cậu.

“Gia Luật Tề!” Quách Phá Lỗ dùng sức cố thoát ra, nói “Ta không muốn nghe ngươi nói những lời này!”

Gia Luật Tề sửng sốt một lát, trên tay lại không có thả lỏng, lôi kéo cổ tay người nọ, lại lập tức giật mình, như hiểu được cái gì, nhưng lại càng cười thêm kiêu ngạo.

“Ngươi!……”

Hắn cười làm Quách Phá Lỗ tức đến đỉnh điểm, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đáng tiếc võ công không bằng Gia Luật Tề, tránh không được hắn, quát: “Không cho cười! Ta……”

Gia Luật Tề không đợi hắn nói xong, cánh tay vừa thu lại, đem cậu ôm lại. Đang trên nóc nhà, vốn rất khó để giữ được thăng bằng, Quách Phá Lỗ lại bị hắn kéo mạnh, không giữ được thăng bằng, lảo đảo hai bước, một trận choáng vàng liền ngã vào trong lòng đối phương. Mũi bị đập mạnh vừa chua xót vừa đau, nước mắt liền thiếu chút nữa xuống dưới.

Quách Phá Lỗ vừa muốn phát tác, liền cảm thấy một cỗ nhiệt khí phun bên tai, ngưa ngứa, không tự giác run rẩy, chợt nghe đối phương mang theo ý cười trêu tức, nói “Bảo bối là không muốn nghe ta nói cái gì?”

“…… Ngô!” Quách Phá Lỗ cau mày, còn chưa có nói gì, Gia Luật Tề lại đột nhiên một tay đè gáy cậu, tiến lại gần, không nói hai lời liền cúi đầu hôn xuống.

Quách Phá Lỗ hoảng sợ, giật mình mở to hai mắt, trong nháy mắt choáng váng, càng miễn bàn việc phản kháng, trong óc chỉ cảm thấy “Ong ong”.

Cả người cậu nóng lên, người như nhũn ra không còn chút sức lực. Chờ thời điểm Quách Phá Lỗ bỗng nhiên có chút thanh tỉnh, mới giật mình giác chính mình toàn thân xụi lơ bị đối phương áp đảo trên nóc nhà, hai tay còn gắt gao ôm lấy hai vai Gia Luật Tề.

Trên mặt “Đằng” một tiếng càng thêm đỏ, Quách Phá Lỗ lập tức tưởng đẩy hắn ra, lại không đủ lực. Đang lúc cậu vừa thẹn vừa giận, Gia Luật Tề lại nhân cơ hội khai mở khớp hàm cậu, đem lưỡi đưa vào……

“Ngô!” Quách Phá Lỗ cả người run lên, trên mặt cơ hồ đỏ như xuất huyết, hai tay đẩy người ra, cả người cương cứng.

Gia Luật Tề phượng mắt khẽ loan, giống như tâm tình vui vẻ, cẩn thận đoạt lấy môi người dưới thân, chậm rãi hôn.

Quách Phá Lỗ cảm thấy mình giống như hít thở không thông, vừa mới bắt đầu là quên hô hấp, lúc sau lại bị đối phương điên cuồng xâm lược làm cho không thể hô hấp. Muốn giãy dụa, nhưng gần như sức nặng toàn thân Gia Luật Tề đều đặt trên người hắn, căn bản là không thể động đậy.

“…… Hô –” đôi môi kia bỗng nhiên rời đi, một ngụm không khí bỗng nhiên tiến vào, Quách Phá Lỗ lập tức thở hổn hển, lại nghe người phía trên cười khẽ một tiếng.

Gia Luật Tề một bàn tay chống đỡ thân thể, nhìn người dưới thân không ngừng thở dốc. Mắt đối phương hồng hồng, tràn ngập nước, tựa hồ còn chưa có tìm lại được tiêu cự, mê mang nhìn mình, đôi môi sưng đỏ khép mở rung động thở dốc, hai tay vẫn đang nắm chặt lấy áo mình.

“…… Gia Luật Tề! Ngươi! Ngươi làm cái gì!” Cách một lúc lâu sau, Quách Phá Lỗ lúc này mới thanh tĩnh, xấu hổ phát giác cậu vẫn đang bị đặt dưới thân người nọ, Còn bị…… Bị hắn hôn?! Tựa hồ mới vừa hiểu được chuyện vừa xảy ra, trên mặt biểu tình tương đối phong phú, trong lòng cảm thấy là lạ, là xấu hổ, tức giận, lại không hiểu sao có chút vui sướng……?

Quách Phá Lỗ bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, buồn bực nâng thủ chà môi.

“Cẩn thận bị thương.” Gia Luật Tề cười ngăn tay cậu, ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng ở môi hắn vuốt ve.

Quách Phá Lỗ nghiêng đầu tránh đi, đẩy hắn một chút, nói: “Ngươi đứng lên, đừng đè nặng, ta……”

Gia Luật Tề tự nhiên sẽ không đứng lên, ngược lại thân áp xuông càng thấp, cơ hồ mũi chạm mũi người kia. Quách Phá Lỗ muốn nghiêng đầu, lại bị một bàn tay nắm lấy cằm, tuy rằng không cảm thấy đau đớn, lại không thể chuyển động.

“Bảo bối không thích nghe ta nói cái gì? Còn chưa có nói cho ta biết.” Gia Luật Tề đột nhiên ngừng cười, cúi đầu nhìn hắn, trong ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lại có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ, khẽ thở dài, nói: “Xem ra ta lại làm cho bảo bối không tin tưởng?…… Bất quá, ta không hay nói giỡn, cũng không trêu đùa ngươi. Ta là thật sự, thích ngươi! Tin tưởng ta……”

“Ngươi……”

……

Gió lạnh thổi, vẫn lạnh như trước, nhưng ít nhất trở đã bớt lạnh, thời tiết trong lành, có chút yên bình, cũng là không cho người cảm thấy không có sinh khí.

Thiệu Đường buổi tối một chút buồn ngủ cũng không có, cậu làm sao có thể ngủ được? Qua hơn nửa đêm cuối cùng là nặng nề chìm vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh lại phát hiện ba người kia đã không còn ở đây? Quách Phá Lỗ cùng Gia Luật Tề hai người lặng lẽ đi ra ngoài, cậu biết, lúc đó cậu vẫn còn thức, nhưng Quách Tương rời đi lúc nào?!

“Nhị tỷ lại không thấy?!” Quách Phá Lỗ kinh ngạc nhìn Thiệu Đường nói chuyện, trên mặt co giật mấy cái, nâng tay đỡ trán, như thế nào lại không thấy?! Thực làm cho người ta không có biện pháp.

“Ta lúc tỉnh lại đã không thấy Quách nhị tiểu thư, còn tưởng rằng nàng đi ra ngoài một lát, bất quá hiện tại xem ra là không phải.” Thiệu Đường buông tay chỉ vào tay nải bọn họ mang theo, thiếu mất mấy thỏi bạc.

“Bảo bối đừng có gấp.” Gia Luật Tề đưa tay xoa thắt lưng Quách Phá Lỗ an ủi, nói: “Không cần lo lắng…… Tê — đau a, bảo bối.”

Quách Phá Lỗ chuyển bước, nhân tiện hung hăng đưa tay đập hắn một cái, nói: “Nhị tỷ chỉ là nữ hài tử mà rời nhà chạy loạn như vậy, thế nào không làm cho người ta lo lắng!”

“Này a……” Gia Luật Tề nhưng thật ra không cho là đúng, xoa mu bàn tay bị đánh, nói: “Này không cần lo lắng, võ công Nhị tỷ ngươi tốt hơn ngươi lắm, sẽ không dễ dàng bị người khi dễ.”

Quách Phá Lỗ bị hắn nói trên mặt tối sầm, cái gì kêu so với cậu tốt hơn nhiều! Bất quá…… Này hình như là sự thật, lại nói tiếp cũng kỳ quái, cậu cùng Nhị tỷ là song sinh, lại là tập võ cùng lúc, vốn võ công hai người cũng phải tám lạng nửa cân, cũng không thể là ai hơn lợi hại hơn, thế nhưng hai năm gần đây, võ công của Quách Tương bỗng nhiên so với cậu lợi hại không ít. Hai người so chiêu, tám phần người thua đều là cậu, mà chỉ trong vòng năm mươi chiêu. Điều này làm cho Quách Phá Lỗ có chút không cam lòng!

“Ta nói các ngươi……” Thiệu Đường có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, nhìn bên kia một người giả bộ sinh khí, một người tìm mọi cách lấy lòng. Sờ sờ hai má, không khỏi chế nhạo nói: “Như thế nào đi ra ngoài một buổi tối tựu thành như vậy? Tiến triển thật sự là tương đối nhanh, hai người đã làm rõ rồi sao?”

“…… Thiệu đại ca ngươi đang nói cái gì?” Quách Phá Lỗ bỗng nhiên nghe Thiệu Đường không đầu không đuôi nói xong, có chút không rõ.

Gia Luật Tề lại cười, thừa dịp Quách Phá Lỗ không chú ý, một phen thắt lưng ôm cậu, nói: “Đang nói…… Bảo bối rốt cục thừa nhận thích ta.”

“Ngươi nói cái gì a!” Quách Phá Lỗ cả kinh nhảy dựng, mặt đỏ tim đập đẩy hắn ra.

Gia Luật Tề không buông tay, mặt dày mày dạn cười, nói cái gì không thể xấu hổ, nói lời rồi không thể rút lại……

“Các ngươi còn chưa ngoạn đủ a, mau dẫn ta đi tìm Dương Quá!” Thiệu Đường nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chịu khổ sở, có chút ghen tị, lại có chút hâm mộ, phi thường hâm mộ! Hắn cùng Dương Quá a, nếu……

“Đúng rồi!” Quách Phá Lỗ sắc mặt hồng màu đỏ tím, chuyển chủ đề, nói: “Thiệu Đường đại ca chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi.”

“Đã biết bảo bối.”

Ba người thu thập hành lí, liền rời đi khách điếm, hướng Chung Nam sơn đi. Núi Chung Nam cảnh sắc không có gì thay đổi, cỏ vẫn là cỏ, hoa vẫn là hoa, Cổ Mộ nơi đó vẫn còn, không biết Tiểu Long Nữ hay không còn sống ở đó.

Còn có căn nhà gỗ kia…… Tựa hồ chưa từng thay đổi, nhưng gỗ đã trải qua nhiều năm tháng tang thương như thế không biết còn chịu nổi không……

Trùng Dương Cung vẫn sừng sững lạnh lẽo, nguy cơ thành Tương Dương còn chưa giải, rất nhiều đạo sĩ ở đó đã được Quách Tĩnh mới tới hỗ trợ, nơi rộng lớn như vậy liền vắng bóng người.

Thời điểm ba người Thiệu Đường, Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ đến chân núi đã là chạng vạng, đợi đến lúc lên núi, sắc trời đã tối. Thiệu Đường nhìn nhà gỗ nhỏ cách đó rất xa, vô cùng ngạc nhiên khi thấy ánh đèn nơi đó, tỏa ra một mạt hồng ấm áp……

“Nơi đó có người ở sao?!” Thiệu Đường bỗng dưng ngừng bước chân, muốn đi qua nhìn xem, lại bị Gia Luật Tề kéo lại.

“Dương Quá cũng không ở nơi đó.” Gia Luật Tề hiểu rõ cười, nói: “Nơi đó sớm đã có người ở. Bất quá không phải Dương Quá.”

“…… Nga.” Thiệu Đường sửng sốt một chút, nói không thất vọng là không có khả năng, cậu không nghĩ tới như vậy căn nhà gỗ kia sẽ có người ở, cậu nghĩ tới Dương Quá …… Nơi đó, Dương Quá cùng cậu từng ở vài ngày, nhưng lại là những ngày vô cùng hạnh phúc.

“Là ai ở nơi đó?” Thiệu Đường có chút tò mò hỏi.

Gia Luật Tề cười cười, nói: “Là một gia đình tiều phu bình thường đi.”

Đang nói, cách đó không xa trong bụi cỏ “Tất tất tác tác” vang vài cái, một người mặc đồ bằng vải bố đi qua, không biết có phải hay không ảo giác, tấm lưng kia có chút quen thuộc, tựa hồ hướng về nhà gỗ nhỏ mà đi……

“Người kia!” Thiệu Đường nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cả kinh nhảy dựng lên, chỉ vào tiêu thất bóng dáng, hô lên.

“Hiện tại chính là tiều phu bình thường thôi.” Gia Luật Tề cười.

“Thật đúng là không ngờ……” Thiệu Đường cuối cùng bình tĩnh lại, nói: “Bất quá, kết cục như vậy, tổng so với nguyên bản rất tốt. Hắn cuối cùng còn sống.”

“Đúng vậy. Ngươi xem nhà gỗ đang sáng đèn, có lẽ còn có người đang đợi hắn về nhà không chừng.” Gia Luật Tề ra vẻ thần bí nói xong.

“Ôi chao?!” Thiệu Đường nghe hắn nói, lập tức mở to hai mắt, nói: “Người nào a? Ngươi có biết có phải hay không?”

“Bí mật!”

“……”

“Cái gì bí mật a?” Bên cạnh Quách Phá Lỗ mở miệng, liếc mắt một cái nhìn ngọn đèn, nói: “Các ngươi là đang nói cái gì?”

“Bảo bối muốn biết?” Gia Luật Tề vừa nghe Quách Phá Lỗ lên tiếng, lập tức đi qua, hỏi, lại có mấy phần không có ý tốt, “Ta đây đương nhiên sẽ nói cho bảo bối!”

“…… Không muốn biết.” Quách Phá Lỗ không cho hắn mặt mũi phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước.

Thiệu Đường khó được gặp Gia Luật Tề kinh ngạc, cũng cười rồi đi……. Xem ra, mười sáu năm này không chỉ có chỉ có bi thương, ít nhất, đối với người trong phòng kia là hạnh phúc.

“Là nơi này!” Gia Luật Tề nâng tay chỉ về phía Trùng Dương cung, nói: “Dương Quá mỗi năm khi trăng tròn đều trở về Trùng Dương cung. Trước kia không có việc gì ta đều tới nơi này bồi hắn.”

Thiệu Đường nhìn Trùng Dương cung trước mắt, có chút khó chịu. Tuy nói phần lớn Toàn Chân đạo sĩ đều đã tới Tương Dương, nhưng việc đi vào đó vẫn là khó khăn.

“Ta đi gọi Dương Quá, các ngươi ra sau Trùng Dương cung chờ.” Gia Luật Tề hiểu rõ, theo lý mà nói, hắn coi như là môn hạ Toàn Chân giáo, không muốn cùng Toàn Chân giáo có cái gì quá phận, hắn lặng lẽ đi vào đem Dương Quá gọi ra là được.

Thiệu Đường đáp ứng, gặp Gia Luật Tề trèo tường vào Trùng Dương cung liền cùng Quách Phá Lỗ hướng phía sau Trùng Dương cung đi.

Sắc trời dần tối, trời lại bắt đầu có tuyết rơi, tuy rằng không lớn, lại một mảnh trắng xóa, hết sức rõ ràng. Thiệu Đường ở phía trước đi tới, cơ hồ chạy tới. Quách Phá Lỗ theo ở phía sau, cậu đã sớm nhìn ra, Thiệu Đường không có võ công. Chính là dưới chân tất cả đều trắng xoá một mảnh, cũng nhìn không ra đường đi.

Quách Phá Lỗ thấy Thiệu Đường phía trước chạy rất nhanh, có lúc lảo đảo một chút, chạy nhanh, hoảng sợ đến bên cạnh giúp đỡ người kia một chút, nói “Thiệu đại ca, ngươi chậm một chút, đường này không dễ đi.”

“Ta có chút sốt ruột.” Thiệu Đường có điểm ngượng ngùng, cười cười, vừa nhấc đầu, lơ đãng nhìn qua, thoáng thấy một thân ảnh, sợ run một chút.

“Lý Mạc Sầu?!” Quách Phá Lỗ cũng là ngẩn ra.

Cách đó không xa một thân ảnh, cầm phất trần trong tay, một thân đạo bào, chính là xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu tựa hồ là nghe được thanh âm Quách Phá Lỗ, rất nhanh cũng chú ý tới bọn họ, hiển nhiên là kinh ngạc một chút, lập tức một bay lên, vạt áo vang lên tiếng nhỏ, liền đã đứng ở hai người trước mặt.

Lý Mạc Sầu chú ý tới Thiệu Đường bên cạnh, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, hơn nữa ngày mới khôi phục bình tĩnh, nói: “Ngươi không chết?”

Quách Phá Lỗ nghe nói như thế, sắc mặt không tốt lắm xem, nói: “Lý Mạc Sầu, ngươi như thế nào ở trong này? Ngươi không phải đáp ứng rồi trở về Tương Dương hỗ trợ, như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi nuốt lời!”

Lý Mạc Sầu liếc Quách Phá Lỗ liếc mắt một cái, không nóng không lạnh nói: “Ta là đáp ứng Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ đi Tương Dương hỗ trợ, nhưng cũng không có nói là lúc nào tới.” Nói xong huy huy phất trần, lại nói: “Ta là tới tìm đồ đệ ta, các ngươi tốt nhất đừng vướng bận.”

“Đồ đệ?” nàng nói thế làm cho Thiệu Đường có chút buồn bực, đồ đệ Lý Mạc Sầu? Tựa hồ trong sách có ghi, là Hồng Lăng Ba, nhưng nàng cho tới bây giờ cậu cũng có nhìn thấy, hơn nữa chiếu chuyện xưa mà nói, Hồng Lăng Ba cũng đã chết rồi, kia đồ đệ Lý Mạc Sầu ……?

“Nhất là ngươi……”

“Ân?…… Ta?” Thiệu Đường đang ở tò mò, lại bị Lý Mạc Sầu một câu, chính mình làm sao.

Lý Mạc Sầu mày liễu hơi hơi nhăn, nhìn chằm chằm Thiệu Đường nói: “Ngươi không phải mất tích sao? Như thế nào sớm không đến muộn không đến, lại đến lúc này?”

Thiệu Đường bị nàng nhìn có chút sợ hãi, đối phương ánh mắt tuyệt đối không thể gọi là thân mật. Bên cạnh Quách Phá Lỗ cũng không cao hứng, nói: “Lý Mạc Sầu, chuyện người khác ngươi cũng đừng xen vào, nói chuyện khách khí chút đi!”

“Nói cũng đúng.” Lý Mạc Sầu nhưng thật ra cũng không sinh khí, chậm rãi nói: “Chuyện người khác ta không xen vào, cũng không nhàn tâm hỏi đến. Bất quá, ta e ngại chuyện của đồ đệ, ta liền muốn xen vào.”

Thiệu Đường nghe không hiểu, bất quá trước kia, cậu cùng Lý Mạc Sầu quan hệ cũng không thể nói là tốt, cho nên liền không có để ở trong lòng, hắn bây giờ còn muốn nhanh chóng gặp Dương Quá.

“Chúng ta đi thôi.” Thiệu Đường không nghĩ lại lãng phí thời gian, vừa muốn nâng bước đi qua, ai ngờ Lý Mạc Sầu “Xuy” vung lên phất trần che ở trước mặt cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.