Chương trước
Chương sau
Đến cổng trường cấp ba, Châu Nhiên dừng xe lại.

Khương Hi mở cửa bước xuống xe, do lòng tự trọng cao, cô cũng chỉ tỏ ra khó chịu dứt khoát nói "Cảm ơn."

Sau đó cô nhanh chóng đi vào trong trường, Châu Nhiên thấy vậy thì phì cười, tự nói: "Gì vậy trời"

Anh khởi động xe sau đó lái đi, trong lúc lái xe, anh kết nối tai nghe gọi cho Tống Thịnh Nam.

Sau khi Tống Thịnh Nam nhấc máy, Châu Nhiên lên tiếng, "Tiểu Nam, Kha Nguyệt nhà cậu khoẻ chưa?"

Tống Thịnh Nam bên kia chậm rãi trả lời: "Ừm đang dần hồi phục, cậu đang lái xe à? Tôi nghe tiếng gió."

Châu Nhiên vui vẻ trả lời: "Phải, đang trên đường đến quán."

Tống Thịnh Nam hỏi: "Kha Nguyệt hỏi cậu có gặp Giang Mỹ Mỹ không."

Châu Nhiên nhanh chóng trả lời: "Có, hôm qua cậu ấy có đến đưa bánh bao cho tôi."

Tống Thịnh Nam đáp: "Ồ, cậu thật sự không đáp lại tình cảm của Giang Mỹ Mỹ sao?"

Châu Nhiên cáu kỉnh: "Ây đừng nhắc nữa, tôi đã nói không bao giờ có kết quả đâu mà."

Tống Thịnh Nam cười: "Ừ, tùy cậu thôi. Tôi bận cho em bé nhà tôi ăn rồi, tạm biệt."

Châu Nhiên cười lên: "Em bé? Cậu sến thật đấy."

Tống Thịnh Nam đáp ngay: "Người không có tình yêu không có quyền phán, hiểu?"

Châu Nhiên trả lời: "Được, tôi không phán, tạm biệt."

Sau khi tắt máy, Châu Nhiên nhấn ga lái nhanh đến quán bar.

**

Phía trường học.

Khương Hi đang dạy bóng rổ cho các học sinh, cô là kiểu người rất giỏi các bộ môn thể thao.

Học sinh thấy Khương Hi chơi bóng, liên tục hú hét,

"Áaa cô Khương là số một!!"

"Đỉnh quá cô ơi!!"

Sau khi chơi bóng xong, Khương Hi nhận lấy khăn và nước từ học sinh sau đó cô uống một ngụm nước rồi đưa tay lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.

"Được rồi, về nhà nhớ tập luyện thêm, nhớ khởi động trước khi tập. Tất cả giải tán!."

Khương Hi nói to, các học sinh cũng nghiêm người trả lời: "Rõ!"

Cô đang đi trên hành lang dãy phòng học, "Khương Hi." Chợt nghe tiếng của Nhã Tịnh, cô ấy vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp của Khương Hi.

Cô xoay người lại nhìn, thấy Nhã Tịnh đang chạy đến, cô hỏi: "Sao vậy?"

Nhã Tịnh nhanh chóng nói: "Khương Hi, chiều nay cậu giúp mình đi gặp đối tượng xem mắt đi."

Khương Hi ngạc nhiên, hỏi: "Mẹ cậu lại tìm thêm một người nữa?"

Nhã Tịnh mè nheo: "Hự hự đúng rồi, cứu mình ván này đi mà."

Khương Hi thở dài, nói: "Lần cuối đấy."

Nhã Tịnh hớn hở, vui vẻ trả lời: "Yah cảm ơn cậu. Khương Hi ơi mình yêu cậu nhất trên đời!!!"

Khương Hi cười, nói đùa: "Cậu ăn nói gớm quá."

Nhã Tịnh đưa địa chỉ quán caffe và cả số điện thoại của đối tượng xem mắt cho Khương Hi.

Cô nhận lấy, sau đó cùng Nhã Tịnh vui vẻ đi về phòng giáo viên.

**

Buổi chiều, Khương Hi lần theo địa chỉ đi đến quán đã hẹn với đối tượng xem mắt của Nhã Tịnh.

Thấy một người đang ngồi ở bàn đặt sẵn, cô đi đến, lên tiếng: "Anh là Cao Lãng phải không?"

Cao Lang nghe thấy có người gọi tên mình, anh ngẩng đầu nhìn sau đó đứng lên, cười nói: "À đúng rồi, cô là Nhã Tịnh sao?"

Khương Hi mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Phải." Sau đó vui vẻ ngồi xuống đối diện Cao Lãng.

Cao Lãng nhìn Khương Hi chăm chú, sau đó cười nói: "Cô xinh thật đấy, cô là giáo viên địa lý à?"

Khương Hi tỏ vẻ dịu dàng, sau đó đáp: "Vâng, tôi đang dạy học ở trường cấp ba, môn địa lý."

Cao Lãng nhanh chóng nói: "Wao, tôi rất thích những người điềm đạm nho nhã như cô đấy." Anh nói thêm, "Tôi tính như này, sau khi kết hôn chúng ta sẽ cùng nhau sinh hai đứa con, một trai một gái, ba đứa cũng được, nhưng tôi muốn có con trai là anh cả."

Nghe Cao Lãng luyên thuyên được một lúc, Khương Hi lúc này bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt sắp sập tới nơi.

Trùng hợp Châu Nhiên lúc này cũng có hẹn với bạn ở đây, anh quay sang thấy Khương Hi đang ngồi cùng một người đàn ông, trong đầu chợt nhảy ra một ý tưởng.

"Đợi tôi chút." Châu Nhiên nói với bạn của mình, sau đó đi về phía Khương Hi và Cao Lãng.

Cao Lãng đang nói, đột nhiên Châu Nhiên đi đến nhấc một cái ghế gần đấy sau đó đặt ở bàn hai người họ, anh mỉm cười.

Khương Hi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Châu Nhiên. Cao Lãng hơi ngây ra, hỏi: "À cậu là ai vậy?"

Châu Nhiên cười, đáp: "À cứ nói chuyện tiếp đi, tôi xem thôi."

Cao Lãng không hiểu, quay sang nói với Khương Hi: "Nhã Tịnh, cô quen người này à?"

Khương Hi lúc này cứng họng, không nói được gì.

Châu Nhiên nghe Cao Lãng gọi Khương Hi là "Nhã Tịnh", anh chợt lên tiếng hỏi: "Ồ? Thì ra đây là Nhã Tịnh sao?"

Cao Lãng quay sang hỏi: "Cậu không quen cô ấy à? Thế sao ngồi ở đây?"

Khương Hi lúc này mới lên tiếng: "Châu Nhiên anh đi ra chỗ khác có được không?"

Châu Nhiên cười: "Được thôi Khương Hi, à nhầm, Nhã Tịnh."

Cao Lãng sững người, cau mày hỏi: "Cô không phải Nhã Tịnh?"

Khương Hi đau đầu, vội khai ra: "Ừ, tôi không phải Nhã Tịnh, tôi là bạn thân cô ấy!!"

Cao Lãng vội đứng dậy mắng: "Cô giỡn mặt tôi hả?"

Khương Hi nhắm mắt lại chịu trận, Cao Lãng hầm hực bỏ đi.

Khương Hi quay sang nhìn Châu Nhiên, cáu kỉnh nói: "Buổi xem mắt của bạn tôi bị anh phá hỏng rồi đấy, anh vừa lòng chưa hả?"

Châu Nhiên nhếch miệng cười, khẽ nói: "Nghe xong tiếng đóng cửa tôi mới vừa lòng."

*RẦM*

Tiếng đóng cửa của Cao Lãng vang đến tận tai của hai người, Châu Nhiên hả hê đứng dậy: "Vừa lòng rồi, tôi đi đây." Sau đó anh quay về bàn của mình.

Khương Hi tức giận đứng dậy đuổi theo, cô cáu kỉnh: "Anh có bệnh hả? Anh thù oán tôi như vậy sao? Tôi thật xui xẻo mới gặp được anh đấy."

Châu Nhiên thong thả nói: "Chắc tôi may mắn à"

Khương Hi cứng họng, cô tức giận đứng tại chỗ giậm chân nhìn Châu Nhiên đang hả hê rời đi.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.