Phó Minh Trạch liền khen nhưng câu khen này có chút kỳ lạ.
"Xem ra em cũng không ngốc."
Ninh Phàn không tin hừ một tiếng.
"Thật ra là anh đã phát hiện ra tài năng của Kỳ Mặc nên mới giúp cậu ấy đúng không?"
Phó Minh Trạch không phủ nhận nhưng cảm giác có chút bất đắc dĩ. Rồi anh nhớ lại lời nói lúc nãy của Kỳ Mặc mà hỏi cô.
"Đúng! Đúng! Đúng! À đúng rồi! Hồi nãy Kỳ Mặc nhắc đến chuyện bài hát là...."
Ninh Phần hết cách đang thừa nhận.
"Là bài hát mà mẹ Kỳ Mặc để lại. Em chỉ cho người tìm về rồi trả lại cho cậu ấy thôi. Lúc đó em không biết lấy lý do gì, rất khó giải thích nên em mới mượn danh của anh để trả lại cho cậu ấy."
Phó Minh Trạch hiểu ra liền à một tiếng rồi đưa tay xoa đầu Ninh Phàn.
"Hóa ra là vậy! Em đó."
Trò chuyện xong rồi thì cả hai lại kéo nhau đi dạo mà không hề để ý cách đó không xa có một chiếc xe luôn đi theo hai người. Trong xe, Ninh Vũ Mai luôn dùng ánh mắt thù hận nhìn Ninh Phàn, căm tức nói.
"Ninh Phàn! Tôi trở thành bộ dạng như hiện tại đều là do chị hại cả. Nếu như chị không bao giờ xuất hiện thì tốt biết mấy."
Khi nói đến câu này, Ninh Vũ Mai như hiểu ra điều gì đó. Tay gạt số, chân đạp ga xông thẳng đến phía trước đúng lúc Ninh Phàn và Phó Minh Trạch đi qua đường. Con đường đó rất vắng ít người qua lại nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3623507/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.