Ninh Phàn từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là gương mặt lo lắng của Phó Minh Trạch.
"Em tỉnh rồi! Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cô chống người ngồi dậy, anh cũng quan tâm mà đặt cái gối sau lưng cô để cô được thoải mái. Cô nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhàng an ủi anh.
"Anh đừng quá lo lắng! Có lẽ công việc gần đây quá căng thẳng nên mới bị đau đầu thôi."
Anh thở dài nói.
"Bác sĩ cũng nói em vì làm việc quá nhiều nên mới bị đau đầu. Em đó, đừng cố gắng quá! Nếu có chuyện gì, anh có thể gánh vác giúp em."
"Ừm!"
Ninh Phàn gật đầu nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện gì đó cô liền hỏi anh.
"Phải rồi! Lúc đó anh có nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ không?"
Phó Minh Trạch ngồi nhớ lại rồi lắc đầu nói.
"Không có! Lúc đó anh đang trong thư phòng. Tiếng thủy tinh vỡ mà em nói có phải là lúc em làm rơi cái ly không?"
Nghe vậy Ninh Phàn liền suy tư.
(Lúc đó mình nhớ rất rõ. Mình nghe được tiếng thủy tinh vỡ nên mới vô tình làm rơi cái ly. Nhưng mà lúc đó tiếng thủy tinh vỡ rất rõ ràng. Nó chắc chắn không phải là ảo giác nhưng lại không có ai nghe thấy. Tại sao vậy? Âm thanh đó phát ra từ đâu? Và cả tiếng ù tai đó nữa, giống như cố ý tra tấn mình vậy. Chẳng lẽ là cốt truyện giở trò quỷ? Nhưng tại sao mình cảm giác cả người lại thoải mái như vậy? Kỳ lạ!)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3623500/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.