Ninh Phàn từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là gương mặt lo lắng của Phó Minh Trạch.
"Em tỉnh rồi! Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cô chống người ngồi dậy, anh cũng quan tâm mà đặt cái gối sau lưng cô để cô được thoải mái. Cô nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhàng an ủi anh.
"Anh đừng quá lo lắng! Có lẽ công việc gần đây quá căng thẳng nên mới bị đau đầu thôi."
Anh thở dài nói.
"Bác sĩ cũng nói em vì làm việc quá nhiều nên mới bị đau đầu. Em đó, đừng cố gắng quá! Nếu có chuyện gì, anh có thể gánh vác giúp em."
"Ừm!"
Ninh Phàn gật đầu nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện gì đó cô liền hỏi anh.
"Phải rồi! Lúc đó anh có nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ không?"
Phó Minh Trạch ngồi nhớ lại rồi lắc đầu nói.
"Không có! Lúc đó anh đang trong thư phòng. Tiếng thủy tinh vỡ mà em nói có phải là lúc em làm rơi cái ly không?"
Nghe vậy Ninh Phàn liền suy tư.
(Lúc đó mình nhớ rất rõ. Mình nghe được tiếng thủy tinh vỡ nên mới vô tình làm rơi cái ly. Nhưng mà lúc đó tiếng thủy tinh vỡ rất rõ ràng. Nó chắc chắn không phải là ảo giác nhưng lại không có ai nghe thấy. Tại sao vậy? Âm thanh đó phát ra từ đâu? Và cả tiếng ù tai đó nữa, giống như cố ý tra tấn mình vậy. Chẳng lẽ là cốt truyện giở trò quỷ? Nhưng tại sao mình cảm giác cả người lại thoải mái như vậy? Kỳ lạ!)
Phó Minh Trạch ngồi bên cạnh luôn quan tâm cô vén mái tóc trước chán của cô mà không biết trong đầu cô đang nghĩ gì. Thấy anh lo lắng quan tâm mình như vậy, cô lại không muốn suy nghĩ nữa mà tựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại. Anh cũng để mặc cô tựa vào lòng mình, còn hôn lên trán cô quan tâm cô.
Trải qua một giấc ngủ, Ninh Phàn đã cảm thấy tốt hơn. Lần này cô thức dậy trong lòng Phó Minh Trạch. Anh vấn còn thức vì sợ trong lúc ngủ cô sẽ xảy ra chuyện, thấy người trong lòng có vẻ đã tỉnh anh quan tâm hỏi.
"Em cảm thấy tốt hơn chưa?"
Ninh Phàn không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Phó Minh Trạch hơn nữa còn động đậy tìm một tư thế thoải mái hơn mà ôm lẩy anh.
"Ngủ một giấc đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
Nghe vậy anh cũng yên tâm phần nào.
"Vậy thì tốt! Gần đây em gặp khó khăn gì sao?"
Ninh Phần thuận lại.
"Cũng không hẳn là khó khăn. Gần đây chú hai của em đang phát sóng trực tiếp bán một loại mỹ phẩm nào đó.
Em rõ ràng đã nói với chú ta rằng mỹ phẩm đó có vấn đề nhưng chú ta không nghe em. Em nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."
Phó Minh Trạch nghe cô nói rồi tiếp lời.
"Về chuyện này anh cũng có biết một số tin tức. Đại diện phát ngôn là nghệ sĩ của giải trí Bắc Thần. Nghe nói là
Mục Bắc Thần muốn lấy lòng Ninh Vũ Mai nên mới đồng ý sẽ tìm người đại diện phát ngôn cho chú hai của em."
Nghe vậy Ninh Phàn liền cảm thấy khinh thường Mục Bắc Thần mà thở dài.
"Mục Bắc Thần cái tên chó liềm này quả thực là si tình."
Không biết Phó Minh Trạch lo lắng chuyện gì mà hỏi cô.
"Phàn Phàn! Em có còn tình cảm với Mục Bắc Thần không? 2 năm trước..."
"Anh đang nói gì vậy?"
Ninh Phàn hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Phó Minh Trạch thoát khỏi lồng ngực của anh ngước đầu nhìn vẻ mặt có chút buồn của anh. Dường như cô hiểu anh đang lo lắng gì, đưa tay ôm lấy gương mặt điển trai của anh rồi khẳng định nói.
"Em và Mục Bắc Thần đã không còn quan hệ gì nữa rồi."
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay của cô trên mặt mình ngồi dậy giải thích.
"Anh không phải nghi ngờ em. Anh chỉ hơi lo lắng..."
Ninh Phàn nắm chặt lấy tay Phó Minh Trạch dùng ánh mắt kiên định nhìn anh nói.
"Phó Minh Trạch! Anh có tin em không?"
Anh gật đầu.
"Anh tin em, luôn tin tưởng em."
Cô tiếp tục kiên định nói với anh.
"Phó Minh Trạch, anh nghe kỹ này. Em không phải Ninh Phàn nhưng cũng là Ninh Phàn."
"Phàn Phàn..."
Phó Minh Trạch không hiểu lời nói của cô có nghĩ là gì định nói nhưng bị cô đưa tay ngăn lại. Cô nói tiếp.
"Em biết chuyện này có vẻ rất khó tin. Nhưng Ninh Phàn, người làm thế thân cho Ninh Vũ Mai hai năm trước không phải là em. Trước khi Ninh Vũ Mai về nước hai năm, em trở thành Ninh Phàn của hiện tại. Vì biết trước tương lai nên em mới chia tay Mục Bắc Thần mà ra nước ngoài...".
Sau đó Ninh Phàn kể lại tất cả mọi chuyện chỉ trừ việc thế giới này là một quyền tiểu thuyết. Không biết vì sao
Phó Minh Trạch nghe rất chăm chú từng lời cô nói. Rồi nhớ lại cũng vào khoảng hai năm trước, anh được cô giúp đỡ. Hóa ra lúc đó cô đã đến thế giới này. Nghĩ vậy anh liền ôm lấy cô nói.
"Cảm ơn em vì đã đến bên anh. PHẦN PHẦN, ANH YÊU EM."
Ninh Phần cười hạnh phúc.
"Anh biết là em sẽ không nói lúc này."
Phó Minh Trạch chỉ đành cười bất lực nói.
"Anh biết! Thời gian còn dài, anh đợi được."
Sáng hôm sau, Ninh Phần bị Phó Minh Trạch bắt phải đến bệnh viện kiểm tra. Sau một loạt kiểm tra đưa ra kết quả cô rất khỏe mạnh không bị bệnh gì hết nhưng Phó Minh Trạch lại lo lẳng thái quá, cẩm phiếu kết quả của cô mà xem đi xem lại. Đến cả trên xe vẫn còn xem, không chịu được liền gạt tờ phiếu để anh rời mắt.
"Ai da! Anh đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi? Em không sao mà. Anh yên tâm đi."
Phó Minh Trạch vẫn không yên tâm nắm chặt tay Ninh Phàn.
"Em thật sự không sao chứ? Hôm qua xảy ra chuyện, em không biết anh sợ đến mức nào đâu?"
Ninh Phàn nắm lại tay Phó Minh Trạch an ủi.
"Em không sao thật mà. Anh yêu tâm em sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì đâu."
Phó Minh Trạch gật đầu không phải không tin Ninh Phàn nhưng sự lo lắng của anh vẫn không tiêu tan cho dù cô an ủi anh thế nào. Người trợ lý thân cận của anh đang lái xe thấy anh không nói tiếp nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng anh liền thay anh nói với cô.
"Thiếu phu nhân! Tôi không phải muốn xen vào cuộc trò chuyện của hai người. Tôi chỉ muốn nói, ngoài lão phu nhân ra thì đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia quan tâm đến người khác. Hôm qua khi cô xảy ra chuyện, thiếu gia vẫn luôn túc trực bên cạnh cô không rời."
Nghe trợ lý nói vậy Ninh Phàn liền đau lòng nhìn Phó Minh Trạch chỉ im lặng không nói. Trợ lý nói tiếp.
"Thiếu phu nhân, cô rất quan trọng với thiếu gia. Cô không được để bản thân mình xảy ra chuyện. Nếu không tôi thật không dám tưởng tượng thiếu gia sẽ như thế nào khi không có cô. Ngoài ra, chúng tôi cũng rất lo lắng cho cô."
Ninh Phàn nhẹ nhàng cười.
"Hóa ra tôi được nhiều người quan tâm lo lắng như vậy."
Rồi cô ngồi sát vào người Phó Minh Trạch, ôm lấy anh tựa đầu vào vai anh.
"Em nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không để chuyện tương tự như hôm qua xảy ra đâu. Anh tin em được không?"
Phó Minh Trạch đành thở dài thỏa hiệp.
"Được! Nhưng nếu có chuyện gì nhất định phải gọi ngay cho anh đấy. Biết không?"
Ninh Phàn cười hạnh phúc.
"Đươc."
Phải dỗ dành mãi Phó Minh Trạch mới đề Ninh Phàn đến công ty làm việc. Nhưng xảy ra chuyện như hôm qua cô cũng thực sự không dám làm việc quá sức như lúc trước nữa. Bây giờ cứ mỗi lần cô cảm thấy mệt hay chỉ hơi đau đầu một chút thì cô liền ngừng làm việc để nghỉ khoảng 5 phút, khi cảm thấy tốt hơn cô mới làm tiếp.
"Ninh tổng, có chuyện rồi. Mỹ phẩm của chú hai cô gây hại cho người tiêu dùng, bây giờ có rất nhiều cư dân mạng đang bình luận chỉ trích tập đoàn Ninh thị. Ngoài ra, không biết họ lấy được thông tin ở đâu, biết được cô là đại tiểu thư nhà họ Ninh. Bây giờ họ đang vào trang web chính thức của công ty chúng ta để lăng mạ cô như điên."
Càng nghe đôi mày Ninh Phàn càng nhiều lại, cầm lấy điện thoại mà Lạc Phi dưa vào nhìn vào màn hình rồi lướt một chút. Quả nhiên trên màn hình toàn là những bình luận chỉ trích hơn nữa số lượng bình luật còn đang tăng lên một cách nhanh chóng. Ninh Phàn đưa lại điện thoại cho Lạc Phi rồi nói.
"Nói với bộ phận quan hệ công chúng cố gắng ổn định lại cư dân mạng. Cô theo dõi tình hình nếu có chuyện gì xảy ra nhất định phải báo lại cho tôi biết. Tôi ra ngoài một chuyến."
Nói rồi Ninh Phần liền xác túi rời đi.
Tại nhà họ Ninh lúc này, Ninh Tiết Kiểm đang quỳ trên mặt đất trước mặt Ninh Đức Hữu lo lắng cầu xin.
"Đại ca, em là em trai ruột của anh. Anh nhất định phải cứu em."
Ninh lão phu nhân cũng ngồi cạnh nắm lấy cánh tay của Ninh Đức Hữu cầu xin.
"Con mau nghĩ ra cách giúp em trai con đi."
Ninh Đức Hữu thở dài khó xử.
"Sự tình đã xảy ra như vậy con cũng không có cách nào để giải quyết cả. Tất cả nạn nhân đều đã nộp đơn tố cáo rồi."
Lão phu nhân vẫn không từ bỏ cầu xin mà nói đúng hơn là ép buộc Ninh Đức Hữu.
"Dù thế nào đi nữa, con cũng không thể để em trai mình ngồi tù được. Nếu không cả đời của em con sẽ hỏng hết."
"Ai là Ninh Tiết Kiếm?"
Ninh Tiết Kiếm định cầu xin tiếp nhưng rồi lại nghe có người hỏi. Khi đưa mắt nhìn lên liền thấy hai viên cảnh sát cùng Ninh Phần bước vào. Lão phu nhân vừa nhìn thấy là cô liền chỉ trích cô.
"Ninh Phàn! Cô không muốn giúp chú hai của mình thì cũng thôi đi. Lại còn gọi cảnh sát đến đề bắt nó. Sao cô lại
mล์น lanh nhu vay chu?"
Ninh Phàn không thèm tiếp lời. Một viên cảnh sát nói rõ mục đích đến.
"Chúng tôi nhận được đơn tố cáo của nạn nhân về vụ mỹ phẩm kém chất lượng gây hủy dung cho người tiêu dùng. Bây giờ chúng tôi bắt buộc phải đưa Ninh Tiết Kiếm về đồn cảnh sát để thẩm vấn điều tra."
Ninh Tiết Kiếm nghe mà sợ xanh mặt, quay đầu cầu xin lão thái thái.
"Mẹ! Giúp con với, con không muốn đi."
Ninh lão phu nhân không hiểu tình hình, luôn nghĩ là do Ninh Phàn gây ra cứ luôn miệng mắng cô.
"Đều tại đồ sao chổi nhà cô."
Ninh Phàn rất bình tĩnh nói.
"Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Cho dù có là chú hai của tôi, phạm tội cũng phải trả giá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]